Tần Minh Thuần ủ rũ  về sân chính,  đến thỉnh an  cả . Vương thị đang  chuyện với một  quen cũ từ nhà  đẻ đến, thấy  mặt mày ủ rũ,  khỏi  gọi  bé  gần.
“Sao mặt mày ủ rũ thế ,  là  sách  chỗ nào  hiểu?”
Tần Minh Thuần lắc đầu: “Là đại tỷ tỷ dạy dỗ con.”
Vương thị  ngạc nhiên: “Đại tỷ tỷ của con về  ?”
“Vâng.”
“Chị  dạy con điều gì?” Vương thị tỏ  khá hứng thú.
Tính tình của Tần Lưu Tây bình thường sẽ  xen  chuyện của  khác, nay  dạy dỗ Tần Minh Thuần, nhất định là đứa nhỏ    gì đó  , khiến  con  bé chướng mắt.
Tần Minh Thuần ngẩng đầu  bà, thấy  cả đang mỉm ,  suy nghĩ một lát  đem những lời đại tỷ tỷ dạy dỗ  kể  sơ qua, cuối cùng : “Mẫu , con cũng      sách, chỉ là thấy tứ ca cả ngày cứ luôn miệng  chuyện  sách  quan, nên con mới tò mò hỏi  thôi.”
“Đại tỷ tỷ của con  đúng đấy. Chúng   sách, khoan hãy     thể  quan  , chỉ riêng việc để hiểu  lẽ đời thì cũng  .” Vương thị xoa mái tóc lún phún của , : “Tần gia vốn  truyền thống thi thư, tuy  hiện giờ  sa sút, nhưng cũng  đến mức khiến các con  thể  sách. Giống như lời đại tỷ tỷ con ,   dù chỉ là tính toán sổ sách, con cũng   chữ,  xem sổ sách chứ? Đại tỷ tỷ con... cũng là lời khuyên răn, đừng giận chị con.”
Tần Minh Thuần lí nhí: “Con nào dám, chẳng  sợ chị  đ.á.n.h con .”
Vương thị  : “Con qua chỗ di nương của con chơi .”
Tần Minh Thuần hành lễ  lui  ngoài.
Trương Toàn Gia  lúc  mới : “Đại phu nhân đúng là  khoan dung với ngũ thiếu gia, mà với đại tiểu thư cũng .”
Vương thị bưng  lên nhấp một ngụm, : “Đứa bé tuy   do  sinh , nhưng cũng là   nó lớn lên, là một đứa trẻ ngoan. Di nương Vạn thị của chúng, là   thể  thấu ngay,   nhiều tâm tư vòng vo. Bà   di nương, ngay từ lúc dâng  khi mới  cửa   thẳng, chỉ nhắm đến việc hưởng phúc hưởng phú quý. Bà  cũng may mắn, sinh  một đôi trai gái, trông cũng đoan chính.”
Trương Toàn Gia lẳng lặng lắng .
“Phòng  của chúng  cũng chỉ  một vợ một th·iếp. Nói là tranh sủng, thì bà cũng  tính , từ lúc gả về đây,   từng  ý nghĩ  chiếm  trái tim ai đó, chẳng qua là chọn một gia đình, chọn một  để sống cùng thôi. Còn Vạn thị, trong mắt chỉ  phú quý và váy áo xinh , sống còn tự tại hơn cả  là chủ mẫu đây. Thê th·iếp mỗi  đều   thứ  , ngược  còn yên bình, bớt lo hơn hậu trạch nhà khác vài phần.”
Trương Toàn Gia nghĩ đến Vạn di nương, cũng hiểu lời của Vương thị, ý là bà  chỉ là một mỹ nhân vô dụng như bình hoa di động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-202-dai-ty-ty-cua-con-noi-dung.html.]
 bà   may mắn đường con cái, sinh  một đôi trai gái, mà cô con gái, trông khí thế còn mạnh mẽ như . Vạn thị  đúng là  phúc vận, chủ mẫu  bụng, con cái cũng  tệ, thật là mệnh .
“Chi lớn chúng   vượng đường con cái,    phúc khí,  giữ  Nhị Lang, chỉ còn  một  Tam Lang, hiện giờ  con cũng  xa cách.” Vương thị vuốt ve chén , : “Bây giờ trở về căn nhà cũ ,  hai đứa nhỏ, trong lòng ít nhiều cũng  chút an ủi. Nói thẳng  cũng là do  ích kỷ thôi.”
Trương Toàn Gia vội : “Đại phu nhân  thể nghĩ như . Ngài đây là  lòng ,  hà khắc với con cháu của th·iếp, là bọn họ mệnh .”
Vương thị  an ủi: “Nói là lòng , thì cũng là nương tựa   mà an ủi lẫn  thôi.”
“Chờ nhị thiếu gia trở về cả nhà đoàn tụ, ngày tháng   của ngài sẽ tới.” Trương Toàn Gia  một câu an ủi khô khan.
“Chỉ mong là như .”
Tần Lưu Tây lúc  mới sang thỉnh an, bồi Vương thị  chuyện vài câu,  viện cớ buổi tối  sang vấn an sớm tối . Nàng về nghỉ ngơi một lát, thấy trời sắp tối, liền  mang theo Trần Bì  cửa,  thẳng đến tiệm quan tài.
 
 
Thư Sách