Thiết Bán Tiên cảm thấy hôm nay  đường đúng là xui xẻo tột cùng. Chẳng kiếm  mối nào, ngược  còn gặp  một tiểu sát thần  rõ lai lịch. À , cũng coi như khai trương , vị tiểu sát thần   cho gã một nén bạc vụn, ước chừng cũng  năm sáu tiền.
 mà, nén bạc vụn    điều kiện, đó là bắt gã  đến tiệm quan tài.  là quá xui xẻo. Mình  , chẳng lẽ nó thật sự tìm    ?
Thiết Bán Tiên nắm chặt nén bạc, ý nghĩ   nảy lên, trong đầu gã liền văng vẳng lời của Tần Lưu Tây: “Ngươi mà  đến,  sẽ khiến ngươi gánh đủ cả ngũ tệ tam khuyết.”
Độc, quá độc!
Ngũ tệ tam khuyết,  trong đạo ai mà chẳng  đó là gì. Lời đe dọa của tiểu sát thần  thật sự  thể khiến  gánh đủ ? Thiết Bán Tiên    nhạo, nhưng gã  dám.
Lừa gạt...  , lăn lộn giang hồ bao năm nay, gã vẫn sống sót  là bởi vì  bản lĩnh nhận  nguy hiểm. Mà vị tiểu sát thần ban ngày   khiến gã cảm nhận rõ sự nguy hiểm đó. Không cược nổi.
Thiết Bán Tiên l.i.ế.m liếm môi, thầm nghĩ,  cứ đến đó ngó một cái, nếu quá giờ hẹn mà    tới,  sẽ chuồn ngay. Quá hạn thì  chờ nữa.
Thiết Bán Tiên hạ quyết tâm, liền vác lá cờ hiệu của  lững thững  về phía phường Thọ Hỉ. Gã     biển hiệu các cửa hàng ven đường, khi thấy tiệm quan tài họ Quan, gã đảo mắt một vòng, vờ như  ngang qua  liếc  trong.
Cửa nẻo tiệm quan tài đều đóng chặt, bên trong yên tĩnh đến mức tựa như   một bóng . Thiết Bán Tiên bất giác nhíu mày, gã co ro  xổm xuống chân tường, lôi từ trong túi  một cái bánh nướng khô để gặm, mắt vẫn  rời động tĩnh của tiệm quan tài.
Ngọc Trường Không cũng  lúc  tới. Y nghĩ đến lời của Tần Lưu Tây nên  vô thức tìm đến. Khi  thấy Thiết Bán Tiên, sắc mặt y vẫn bình thản, y  đoán  Tần Lưu Tây  gã thầy bói   gì.
Thiết Bán Tiên  thấy vị quý công tử Ngọc Trường Không, liền vội vàng gặm nốt cái bánh trong ba hai miếng  bước tới, nhưng lập tức  Đại Cung và Tứ Phương ngăn .
“Công tử, vị tiểu bằng hữu  của ngài ? Các ngài gọi lão đạo tới đây  việc gì ?” Thiết Bán Tiên  xun xoe hỏi.
Ngọc Trường Không đáp: “Cứ chờ là .”
Thiết Bán Tiên  hỏi tiếp: “Cũng   vị tiểu công tử  là bậc cao nhân phương nào, lỡ lão đạo  mắt  tròng mạo phạm thì gay go? Công tử  thể chỉ giáo một hai  ?”
Ngọc Trường Không thản nhiên : “Ngươi mạo phạm , mà còn là tự  đ.â.m đầu .”
Nói cho cùng, vẫn là do  xui xẻo tột độ! Thiết Bán Tiên bĩu môi, thấy Ngọc Trường Không    nhiều, gã cũng  tự tìm mất hứng nữa,  lủi  một góc  xổm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-203-ga-thay-boi-xui-xeo-tot-cung.html.]
Thư Sách
Mà vị công tử ,    một bộ đồ trắng tinh, ban ngày   y mặc đồ đen ? Nhìn chất liệu vải , đúng là quý thật!
Gã đang nghĩ vẩn vơ thì chợt   mang đồ tới. Thiết Bán Tiên liếc mắt , là vàng thỏi, nhang nến, tiền giấy? Người của cửa hàng đồ tang lễ đặt đồ vật xuống ngay cửa,   bên trong tiệm quan tài  thở dài một .
Sau đó,   thêm nhiều  lục tục mang đồ tới, đều là các vật dụng cho tang lễ. Khi Thiết Bán Tiên  thấy một cặp đồng nam đồng nữ bằng giấy, gã liền  chút   yên. Mấy thứ , đều là dùng để lo hậu sự, lập đàn cúng bái đúng ? Gã mơ hồ đoán   điều gì, vội   lên, ai ngờ  ngã phịch xuống đất. Chân tê rần.
Cuối giờ Thân, mặt trời  ngả về tây. Tần Lưu Tây từ đầu ngõ dẫm lên những vệt nắng chiều cuối cùng mà bước tới. Nàng vận một bộ đồ màu xanh nhạt đơn sơ, tóc búi bằng trâm trúc xanh, bên hông đeo một cái hồ lô ngọc lớn bằng bàn tay trẻ con. Ánh chiều tà chiếu lên  nàng, tựa như  phủ một lớp ánh sáng vàng.
Kẽo kẹt.
Thiết Bán Tiên giật ,  đầu  , cánh cửa ván của tiệm quan tài   mở . Một ông lão nhỏ gầy, lưng còng, mặc sẵn áo liệm xuất hiện trong tầm mắt.
Tần Lưu Tây  bước đến  cửa,  về phía ông lão, thần sắc bình thản, : “Ta đến , để tiễn ngài một đoạn đường.”