Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 204: Có mắt không thấy Thái Sơn
    Cập nhật lúc: 2025-10-20 11:30:15
    Lượt xem: 17 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiết Bán Tiên cảm thấy hôm nay đường đúng là xui xẻo tột cùng, chẳng kiếm mối nào, ngược còn một tiểu sát thần rõ lai lịch tìm tới.
Gã ngốc, cái dàn trận là ông lão cạn , Tần Lưu Tây đến đây là để tiễn ông lên đường. Còn tác dụng của ư? Thiết Bán Tiên Tần Lưu Tây với vẻ mặt bình thản, đang thỉnh thoảng rót rượu cho ông lão, gã giờ mà chuồn thì kịp .
Ông lão bán quan tài ợ lên một tiếng, uống cạn ly rượu, sắc mặt hồng hào, thở một thật dài.
Ông Tần Lưu Tây, sang Ngọc Trường Không, : “Không ngờ lão già cả đời quan tài, gia đình c·hết sạch chỉ còn , lúc sắp những phận như các vị đến tiễn đoạn đường cuối. Lão già sống đến giờ cũng đáng giá .”
Ông dậy, trịnh trọng một lễ thật sâu với Tần Lưu Tây. Tần Lưu Tây cũng dậy, đáp lễ .
Thiết Bán Tiên một bên, thấy cảnh trong lòng chút cảm xúc khó tả, cổ họng khẽ nuốt khan.
“Ngài cũng đừng lo, Tiểu Hổ Nhi đang ở đây.” Nàng liếc tiểu quỷ đang bên cạnh ông lão, rơm rớm nước mắt, cụp mắt xuống.
Thiết Bán Tiên xong lời , trong lòng giật thót, bất giác theo hướng Tần Lưu Tây , rõ ràng là trống , nhưng gã cảm giác , là thật sự gì. Vị tiểu sát thần …
Trên trán Thiết Bán Tiên rịn một lớp mồ hôi lạnh.
Quan lão nhân Tần Lưu Tây , cũng nở nụ , : “Tốt.”
Ông bắt đầu trong phòng, từng bước một, qua từng tấc đất, tay sờ lên những dụng cụ quan tài bàn, thở dài.
Từ gian ngoài, ông gian trong. Lúc mới thấy, bên trong thu dọn gọn gàng, chỉ còn một cái ván giường và một cái gối tre, trống rỗng, cũng do chính ông lão tự thu dọn đốt .
Ông quanh một vòng, cuối cùng dừng một cái bàn dài trong phòng, nơi đó đặt mấy cái bài vị và một lư hương. Nhang vẫn đang cháy, ông ngước Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây liền : “Đợi ngài , bài vị sẽ mang đến đạo quan Thanh Bình để thờ cúng, ngày lễ ngày Tết sẽ để các vị thiếu hương khói, ngài yên tâm.”
“Yên tâm, yên tâm , chỉ là phiền cô quá.” Quan lão nhân xoa xoa khóe mắt, nở một nụ : “Đến lúc .”
Một cơn gió âm u chợt cuộn . Tần Lưu Tây nhúc nhích, sắc mặt vẫn bình thản.
Ngọc Trường Không thì trợn to mắt, y thấy một vòng xoáy âm u xuất hiện giữa hư . Tiếng xiềng xích vang lên, một quỷ sai mặc trang phục của âm phủ, mặt trắng bệch xuất hiện.
“Ấy, đại nhân, gặp mặt . Đây là?” Quỷ sai thấy Tần Lưu Tây, liền vội vàng bước tới, chắp tay thi lễ.
Tần Lưu Tây gật đầu: “Là một ông lão quen . Cả đời ông quan tài cho khuất, cũng coi như tích chút công đức. Phiền ngươi tiễn một đoạn đường, đến lúc xếp hàng đầu thai thì cho họ chen ngang một chút.”
Từ lúc cơn gió lạnh nổi lên, Thiết Bán Tiên cứng đờ cả , cảm giác thứ gì đó đến. Gã Tần Lưu Tây, thấy miệng nàng cứ mấp máy, tuy đang gì, nhưng rõ ràng là đang chuyện với một sự tồn tại nào đó.
Trời đất quỷ thần ơi! Gã cải tà quy chính , đừng hù dọa gã như chứ?
Thiết Bán Tiên về phía Quan lão nhân, thấy ông thẳng ván giường, hai tay đặt lên bụng, khóe miệng mỉm .
“Đại nhân, ngài cũng , bây giờ linh hồn chờ đầu thai nhiều, chỉ sợ…”
Tần Lưu Tây liếc mắt qua.
Sắc mặt quỷ sai "bá" một tiếng, trắng bệch như tờ giấy, vội đổi giọng: “Sợ cái gì mà sợ, gì là thể. Đại nhân phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết lực để lo liệu.”
“Yên tâm, sẽ ngươi khó xử. Giờ lành đến , việc .” Tần Lưu Tây .
Quỷ sai lau vệt mồ hôi hề tồn tại trán, một tiếng, móc sổ sinh tử từ trong n.g.ự.c , đến bên giường, xướng lên: “Quan Đại, sinh tháng Năm năm Canh Ngọ, mất …”
Tần Lưu Tây và Ngọc Trường Không quỷ sai niệm xong. Dây câu hồn tay gã run lên, Quan lão nhân trút thở dài cuối cùng, linh hồn từ từ bay khỏi thể xác.
Ngọc Trường Không nín thở: “!”
Tiểu Hổ Nhi thấy linh hồn của Quan lão nhân, liền nhào tới. Ông lão kéo tay nó , xoa đầu nó, ánh mắt đầy trìu mến.
Quan lão nhân dắt tay Tiểu Hổ Nhi, cả hai ông cháu cùng song song cúi lạy Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây khẽ nhếch môi, hai tay bấm pháp quyết, một vệt kim quang công đức bay đến nhập Quan lão nhân.
Quan lão nhân kinh ngạc, vô cùng cảm động, nữa cúi lạy thật sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-204-co-mat-khong-thay-thai-son.html.]
Quỷ sai thấy cảnh đó, vô cùng hâm mộ, thầm nghĩ ông lão tích đức gì mà ghê , chỉ đại nhân đích tiễn đưa, mà còn ban cho kim quang công đức. Có thứ , kiếp chắc chắn sẽ đầu thai một gia đình .
Thiết Bán Tiên thấy Tần Lưu Tây bấm pháp quyết, trong lòng chấn động. Thảo nào tiểu sát thần dám những lời như , hóa là trong đạo, , là bậc cao nhân! Cái pháp quyết nàng bấm, gã còn chẳng hiểu.
Tần Lưu Tây lấy giấy vàng, tự gấp mấy thỏi vàng giấy đốt trong chậu đồng, một phần đưa cho quỷ sai, một phần đưa cho ông cháu Quan lão nhân. là tiền mua tiên cũng .
Quỷ sai nhận chỗ , nụ càng thêm rõ rệt, chắp tay cảm tạ Tần Lưu Tây.
“Đi .” Tần Lưu Tây phất tay, như chợt nhớ điều gì, nàng hỏi: “ , con ác quỷ bắt ?”
Mặt quỷ sai lập tức méo xệch, lắc đầu: “Tên đó quá giảo hoạt, chúng tiểu nhân cũng khổ sở tả nổi, nó trốn để gây họa gì nữa. Đại nhân nếu thấy, xin báo cho chúng tiểu nhân một tiếng, để tránh rối loạn âm dương.”
Ác quỷ trốn thoát là chuyện lớn, nếu nó chạy lên nhân gian hại thương sinh, địa phủ bọn họ cũng gánh trách nhiệm nặng nề.
Tần Lưu Tây nhíu mày, : “Được thôi.”
Quỷ sai nhiều nữa, hành lễ với Tần Lưu Tây, dẫn theo hai ông cháu Quan lão nhân biến mất.
Âm khí dần tan, lúc Ngọc Trường Không mới thở phào một . Thấy Tần Lưu Tây vẫn đang đăm chiêu, y bèn ho nhẹ một tiếng.
Tần Lưu Tây hồn, thấy Quan lão nhân ván giường tắt thở từ lâu, nàng liền lấy một đồng tiền đặt miệng ông, lấy tấm lụa trắng phủ lên mặt. Xong xuôi, nàng mới sang Thiết Bán Tiên, : “Được , lễ khâm liệm, đóng nắp quan tài và lập đàn cúng bái cho ông .”
Thiết Bán Tiên trợn mắt chỉ mặt : “???”
Ủa , tại loại chuyện đến lượt gã ?
Tần Lưu Tây tin ác quỷ vẫn bắt, tâm trạng vốn , nay thấy Thiết Bán Tiên vẻ thoái thác, nàng liền sầm mặt xuống: “Sao, nhận bạc định việc ?”
Thiết Bán Tiên cứng đờ cả !
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Thiết Bán Tiên vội trưng bộ mặt xun xoe: “Không , . Vị cao nhân , là tiểu nhân mắt thấy Thái Sơn, mạo phạm đến chân nhân ngài. Xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho .”
“Bớt nhảm . Ngươi lập đàn cúng bái, là trong đạo, lo liệu khâm liệm cho ông lão thì ? Làm , đường đường là một thầy bói, sợ ma ?” Tần Lưu Tây liếc gã.
Sợ thì hẳn là sợ, chỉ là thấy thoải mái thôi.
“Ngài giảo biện... , ngài ...”
“Ta . Nhanh lên đừng lãng phí nước bọt nữa, trời tối , về nhà ngủ.” Tần Lưu Tây tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Cầm tiền mà việc, quỷ sai dẫn ông lão còn xa , gọi họ chuyện với ngươi ?”
Thiết Bán Tiên: “!”
Tên lưu manh côn đồ ở trời?
Thư Sách
