Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 212: Nghiệp chướng không nghe lời khuyên
    Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:06:36
    Lượt xem: 20 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đạo quan Thanh Lam là nơi nổi tiếng lộng lẫy khắp gần xa ở Thanh Châu. Đạo quan xây lưng chừng núi, cảnh thanh u, mang ý cảnh nghênh đón tiên nhân, tu thành thần. Kể từ khi xây dựng đến nay hơn 40 năm, kiến trúc nguy nga, bề thế, lịch sử lâu đời.
Đây là đạo quan thuộc phái Chính Nhất, thờ phụng Tổ sư gia là Trương Đạo Lăng thiên sư, nền tảng văn hóa sâu dày, khiến cho hương khói vô cùng thịnh vượng, tín đồ nhiều đếm xuể.
Hơn nữa, đạo quan Thanh Lam cất giữ nhiều kinh thư, còn bảo tồn mấy toa đan d.ư.ợ.c trân quý do Trương thiên sư ban cho vị quan chủ đời thứ nhất khi ngài vũ hóa thăng tiên.
Cho nên, Đan Dưỡng Sinh Duyên Thọ của đạo quan Thanh Lam cực kỳ nổi tiếng, cũng khó kiếm . Rất nhiều gia đình giàu quyền quý đều nguyện bỏ giá cao để cầu đan, dùng để bảo vệ sức khỏe cho lớn tuổi trong nhà. khổ nỗi, d.ư.ợ.c liệu để luyện Đan Dưỡng Sinh Duyên Thọ khó tìm, mà luyện đan cũng khó thành phẩm, vì hiếm khi đan d.ư.ợ.c lưu hành thị trường.
Vật hiếm thì quý, Đan Dưỡng Sinh Duyên Thọ khó kiếm, cũng khiến nó càng thêm nổi danh và thần bí. Người sở hữu nó đều vô cùng tự đắc, nếu dùng để tặng lễ thì đây chắc chắn là món quà cao cấp mà châu báu đồ cổ tầm thường thể sánh bằng.
Tần Lưu Tây cho rằng, nổi danh thì nhất định một câu chuyện truyền kỳ. Đạo quan Thanh Lam chính là dùng câu chuyện truyền kỳ về Trương thiên sư ban đan d.ư.ợ.c cho vị quan chủ đầu tiên để tích lũy danh tiếng và thu hút tín đồ.
Mặc kệ truyền kỳ là thật giả, chiêu quảng bá của đạo quan Thanh Lam cực kỳ thành công. Nhìn kìa, điện thờ hùng vĩ, cổng núi nguy nga, chỗ nào cũng toát cái vẻ “ tiền”.
Tần Lưu Tây thấy GATO (ghen ăn tức ở).
Đạo quan Thanh Bình mấy ngày nữa mới tượng vàng Tổ sư gia, cổng núi cũng đơn giản, chỉ mấy gian điện thờ. Mở cửa đón khách trở cũng mười năm, trải qua một đợt sửa chữa mới trông quá rách nát.
so với vẻ nguy nga bề thế của đạo quan Thanh Lam mắt, đạo quan Thanh Bình chẳng khác nào một kẻ sa cơ lỡ vận.
Tần Lưu Tây chút phục. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát triển Thanh Bình Quan thành đạo quan lộng lẫy nhất thiên hạ.
Lúc đây, nàng quên mất mới đuổi đ.á.n.h Thanh Viễn cách đây lâu vì tội kiếm thêm việc cho .
Thư Sách
Tần Lưu Tây bức tường bình phong vẽ hình bát quái đen trắng ở cổng núi, trong lòng thầm so đo.
Tuy trời tối đen, nhưng đêm nay trăng sáng, mây mù vờn quanh núi khiến đạo quan Thanh Lam trông càng thêm vài phần thần bí. Tần Lưu Tây vòng qua bức tường bình phong ở cổng núi, chuẩn gõ cửa quan.
Phía bỗng tiếng kêu kinh ngạc truyền đến.
Tần Lưu Tây khựng bước, đầu vị mỹ nhân tạm thời quên mất. Nàng thấy Tư Lãnh Nguyệt đang định , nhưng dường như một bức tường vô hình chặn bên ngoài.
“Hửm? Ngươi chỉ là linh hồn sống, ?” Tần Lưu Tây kinh ngạc. Nàng về phía đại điện, nheo mắt , như đang suy nghĩ gì: “Đạo quan Thanh Lam cũng hạng lợi hại đấy.”
Tư Lãnh Nguyệt cũng nhíu mày.
“Có thấy nhà ngươi gọi hồn ?” Tần Lưu Tây hỏi nàng.
Tư Lãnh Nguyệt lắc đầu.
Tần Lưu Tây : “Ngươi hồn lìa khỏi xác bao lâu ? Sao vẫn ai gọi ngươi về? Linh hồn rời khỏi cơ thể lâu quá là chuyện . Chưa đến việc hồn thể của ngươi sẽ tổn hại, nếu xui xẻo một chút, khi còn đám cô hồn dã quỷ khác đoạt xá, nhập , thì phiền phức to. Hay là, ngươi tự về tìm cơ thể của ?”
“Ta quên mất khi tỉnh ở .” Tư Lãnh Nguyệt nhíu mày : “Vừa mở mắt ở con đường , còn ký ức đó thì nhớ gì cả.”
Tần Lưu Tây tiến lên, nắm lấy tay nàng, bắt mạch, : “Hồn phách đường âm, là nữ tử, ít nhiều sẽ tổn hại. Ngươi tuy pháp khí hộ , đến mức nuốt chửng, nhưng pháp khí cũng sắp nứt vỡ, bảo vệ ngươi chu nữa, khiến ngươi âm khí xâm nhập, nên mới tạm thời mất trí nhớ. Ngươi mau chóng về cơ thể.”
“ ...”
“Tin ?”
Tư Lãnh Nguyệt sững sờ một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-212-nghiep-chuong-khong-nghe-loi-khuyen.html.]
Tần Lưu Tây cầm lấy bình hồ lô ngọc treo bên hông, : “Ta quan tìm , ngươi đây chờ cũng cách . Ngươi nhớ nhà ở , hồn lìa khỏi xác lâu quá . Pháp khí của dùng để dưỡng hồn, nếu ngươi tin thì tạm thời đây .” Nàng chỉ đạo quan: “Nếu quan chủ của đạo quan Thanh Lam ở đây, sẽ bảo ông nghĩ cách đưa ngươi trở về.”
Tư Lãnh Nguyệt bức tường bát quái ở cổng núi, : “Ta dường như... từng đến nơi .”
“Vậy càng , chừng đạo hữu nào đó nhận ngươi. Vào .” Tần Lưu Tây chĩa miệng bình về phía nàng.
Tư Lãnh Nguyệt do dự một thoáng, bay về phía cái bình. Bên trong dường như một lực hút, kéo nàng , khiến nàng vài phần kinh hãi.
Vào bên trong bình, mới thấy đúng là một thế giới khác. Đó là một căn phòng nhỏ yên tĩnh khắc nhiều phù văn. Ngoài phòng còn một sân nhỏ, hoa cỏ tươi , hòn non bộ, nước chảy, sương khói lượn lờ.
Cảnh tượng nửa thật nửa ảo, tựa như tiên cảnh.
Tư Lãnh Nguyệt cảm thấy chút mới lạ. Bên ngoài truyền đến giọng của Tần Lưu Tây: “Cứ yên tâm ở trong đó.”
Tần Lưu Tây vỗ vỗ hồ lô ngọc, bước lên bậc thang.
lúc nàng tiến đạo quan Thanh Lam, tại một dinh thự giàu sang trọng trong châu phủ Thanh Châu, vị quan chủ Thanh Lam mà Tần Lưu Tây đang nhắc tới, đang đối mặt với một nữ tử ăn uống ngấu nghiến và quát lớn:
“Nghiệp chướng! Còn mau rời khỏi thể cô nương ? Bần đạo hứa tha cho ngươi ch·ết !”
Nữ tử trừng mắt, há to miệng, m.á.u thịt trong miệng bay tứ tung. Giọng thô khàn chói lói: “Lão đạo sĩ thối, ngươi xía chuyện của khác ? Lão nương đây ch·ết cả trăm năm, vất vả lắm mới chiếm một cơ thể thượng hạng. Ngươi bảo là ngay ? Thế thì còn mặt mũi nào nữa?”
Nếu Tần Lưu Tây ở đây, tất nhiên sẽ nhận đây chính là Tư Lãnh Nguyệt, nàng thu hồ lô ngọc dưỡng hồn.
‘Tư Lãnh Nguyệt’ mắt khác với khí chất lạnh lùng mà nàng gặp, mà là đang một con quỷ hoang nhập .
“Ngươi mà nhập ? Trên cô rõ ràng pháp khí hộ thể.” Quan chủ Thanh Lam lạnh giọng quát.
‘Tư Lãnh Nguyệt’ lên chói tai, lôi từ trong cổ áo một sợi dây, : “Ngươi cái ?”
Nàng giật mạnh một cái, sợi dây đứt, miếng ngọc phù cũng vì lực giật mà vỡ tan thành hai mảnh, rơi xuống đất. Pháp khí hủy.
Đồng tử của quan chủ Thanh Lam co rụt , thần sắc càng thêm lạnh lùng, u ám.
“Đáng đời cô ả xui xẻo, tự dưng ngất xỉu ở cái đình , miếng ngọc phù chắc là va bàn đá nên mới nứt . Phù văn rạn một đường, mới cho lão nương đây cơ hội xâm nhập. Ha ha ha! Cô ả cũng kiếm cái thứ hàng lởm , va nhẹ cái vỡ, mà cũng gọi là pháp khí ?”
‘Tư Lãnh Nguyệt’ ngửa đầu ha hả, thấy sắc mặt quan chủ Thanh Lam tái mét, vẻ thẹn quá hóa giận, khỏi tiếp: “Sao thế, cái pháp khí dỏm chẳng lẽ là do lão đạo sĩ thối nhà ngươi đưa ? Chậc chậc chậc, ngươi cái lão thầy bói lừa đảo, gạt của bao nhiêu bạc ? Đã cho thì cho đồ một chút, đưa một món đồ dỏm như mà cũng đòi lừa hàng !”
Thật tức ch·ết mà!
Ông đường đường là quan chủ đời thứ năm của Thanh Lam, lẽ nào để con quỷ hoang nhục?
Quan chủ Thanh Lam tức đến run cả .
Xích Nguyên lão đạo theo ông đến xem náo nhiệt, liếc thấy ánh mắt nghi ngờ của cha Tư Lãnh Nguyệt ( đang lóc) đang phóng tới, khỏi lắc đầu, ho khan một tiếng, : “Nhất Dương sư , cần gì phí lời với nó? Thứ nghiệp chướng lời khuyên , cứ trực tiếp đ.á.n.h cho nó hồn phi phách tán là xong.”
(Trước mắt giữ thể diện chứ, thấy nhà họ Tư sắp dùng ánh mắt mà xẻo thịt ?)
‘Tư Lãnh Nguyệt’ Xích Nguyên lão đạo thì giận dữ: “Lão đạo tặc nhà ngươi, cũng tìm ch·ết !”
“Con quỷ cái già khốn kiếp nhà ngươi, mà thèm tìm ch·ết ?” Xích Nguyên lão đạo gian, khiêu khích: “Ngươi đ.á.n.h ! Để xem đứa nghịch đồ nhà đ.á.n.h ch·ết ngươi !”
