Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 223: Vạn di nương :Thân làm cá chậu chim lồng, khổ quá đi!
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 03:33:52
    Lượt xem: 22 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương thị mang theo một bụng tâm sự trở về sân của , thì thấy Tần Lưu Tây đang cùng hai con Vạn di nương mắt to trừng mắt nhỏ. Bà khỏi nhướng mày, ho nhẹ một tiếng.
Vạn di nương thấy bà, liền bỏ con trai , lon ton chạy tới hành lễ: “Phu nhân, ngài mau trị nó .”
Vương thị hỏi: “Lại chuyện gì ?”
Vạn di nương vẻ mặt như gặp quỷ, : “ Nó thế mà bắt th·iếp học chữ cùng với Thuần Nhi. Phu nhân, ngài th·iếp đấy, con th·iếp đây, ngoài cái nhan sắc thì chẳng tích sự gì, cái gì cũng , đúng ạ?”
Vương thị mà á khẩu.
Bà đúng là , nhưng cũng cần nhắc nhắc , tự hạ thấp như thế, đừng coi đó là vinh quang ?
Vạn di nương sợ bà tin, còn dí sát mặt tới , : “Chính ngài cũng qua mà, th·iếp chỉ mỗi cái mặt là coi thôi.”
Vương thị: “...” Ta khi nào?
Tần Lưu Tây bước tới, : “Cả ngày rảnh rỗi, học chữ thì gì? Học là của , ai lấy . Vừa Tiểu Ngũ cũng đang học, hai con cùng kiểm tra, thúc giục lẫn , cũng động lực.”
Vạn di nương: (Không, cần!)
“Tây Nhi, bỗng dưng con bắt di nương học chữ ?” Vương thị thấy Vạn di nương đang bằng ánh mắt cầu cứu, vẻ mặt vô cùng đáng thương, trong lòng khỏi buồn .
Tần Lưu Tây : “Bà tự nhận dốt đặc cán mai, sổ sách cũng xem, chắc tính toán cũng rành? Sau chẳng dễ lừa ?”
“Ta tính toán sơ sơ mà.” Vạn di nương vội chối: “Hơn nữa, lúc nào cũng nha lanh lợi theo.”
“Bây giờ bà ?”
Vạn di nương cứng họng, : “Thì... ngoài, chỉ cần bước khỏi cửa, thì ai lừa .”
Mọi : “!” (Nghe cũng lý ghê, cãi .)
“Dựa khác bằng dựa chính , tự vẫn là nhất. Chuyện gì bà cũng dựa dẫm, lỡ như còn ai để dựa nữa thì bà tính ?” Tần Lưu Tây tiếp.
Vạn di nương buột miệng : “Sao thể thế ? Ta là di nương, đầu còn phu nhân che chở cơ mà.”
“Nhỡ phu nhân thấy bà phiền phức, đem bán bà thì ?”
Vạn di nương hoảng hốt Vương thị: (Ngài nhẫn tâm ?)
Thái dương Vương thị giật giật: (Ta từng nghĩ tới.)
“Phu nhân như .” Vạn di nương khô khan.
Tần Lưu Tây khẽ: “Cứ cho là phu nhân như , thế nhỡ Tần đại nhân – , chính là cha của chúng – bỏ bà thì ? Bà chẳng là cũng còn chỗ nương tựa .”
Vạn di nương sắp , suy nghĩ một hồi, hồi lâu mới nặn một câu: “Thì... tìm cho các con một cha dượng?”
Nàng thế , dáng cũng chuẩn, tái giá chắc cũng giá lắm chứ nhỉ?
Tần Lưu Tây: “!” (Hóa tình yêu của bà dành cho Tần đại nhân cũng chỉ là gió thoảng mây bay thôi !)
Tần Minh Thuần ngơ ngác: Cha dượng ?
Vương thị cảm thấy cuộc đối thoại càng lúc càng lố bịch, liền ho khan thật mạnh, trừng mắt Vạn di nương: “Đừng hươu vượn nữa! Dạo tâm trạng lão thái thái đang , để bà thấy, cẩn thận phạt tụng kinh vạn .”
Vạn di nương run lên, càng thêm ấm ức. (Bà , là Tần Lưu Tây ép bà mà.)
“Nếu Tây Nhi bảo bà học, thì cứ học một chút . Cứ , mỗi ngày học năm chữ, học , tích tiểu thành đại.” Vương thị chốt hạ.
Vạn di nương còn định cò kè, Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Năm chữ ít quá, mười chữ ...”
“Năm chữ! Ta sẽ học mỗi ngày!” Vạn di nương vội chốt ngay. (Cùng lắm thì bảo Thuần Nhi chép hộ, hi hi, thật thông minh.)
Tần Lưu Tây lúc mới hài lòng, sang Tần Minh Thuần dặn dò: “Giám sát di nương, chép hộ. Ta mà phát hiện một , sẽ phạt em chép một trăm .”
Tần Minh Thuần run lên, vội vàng đáp: “ Em tuyệt đối chép hộ !” (Di nương, con trai thương nhưng lực bất tòng tâm.)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-223-van-di-nuong-than-lam-ca-chau-chim-long-kho-qua-di.html.]
Vạn di nương mặt mày tái mét. Sao chuyện thành thế ?
“Hai con học .” Vương thị bảo họ về sương phòng phía đông luyện chữ, kéo tay Tần Lưu Tây nhà chính.
Hai đối diện giường La Hán, Vương thị hỏi: “Con việc gì ép di nương như ?”
“Dựa khác bằng dựa chính . Bà chỉ mỗi cái nhan sắc, che chở thì , lỡ còn ai che chở, sẽ ăn sạch đến còn mẩu xương. Biết thêm chút chữ, lúc nào cũng lợi.” Tần Lưu Tây thản nhiên .
Vương thị thầm nghĩ, e là con bé cũng lười chẳng buồn ép bà học nữa, rốt cuộc chính bà (Vương thị) cũng từng dạy nổi Vạn di nương.
Bà , chỉ hỏi: “Sao con qua đây?”
“Vừa gây họa bên chỗ lão thái thái, tự nhiên là qua đây ngài dạy bảo ạ.”
Vương thị bật , cố ý trêu: “Vậy ? Ta gì con cũng ?”
Tần Lưu Tây ngước mắt: “Còn xem ngài gì, con sẽ chọn lọc.”
“Con bé .” Vương thị thở dài: “Bên tổ mẫu con, con cũng cần đối đầu gay gắt. Dù bà cũng là tổ mẫu, bà tức giận, đối với con cũng lợi, con cũng là tin nhân quả, đúng ?”
“Vâng.”
“Bà cụ cũng lên tiếng, bảo thím Hai con răn dạy mấy đứa bên nhị phòng. Sau chắc chúng nó dám tùy tiện khiêu khích con nữa, con cũng yên tĩnh. Con vốn quen sống một , giờ đối mặt với cả gia đình, khó tránh khỏi tự nhiên, quen. là khó con .”
Tần Lưu Tây hỏi: “Ngài trách con oai, tỏ ngang ngược mặt họ ?”
Vương thị : “Con là trưởng tỷ, ngang ngược một chút cũng , thể răn đe các em, đó là bản lĩnh của con. Áp chế chúng nó, khiến chúng nó trái, ngược sẽ bớt sinh chuyện thị phi, trong nhà cũng yên tĩnh. Nếu thể khiến chúng nó vì mà cầu tiến, đồng lòng với con, thì càng .”
Tần Lưu Tây cụp mắt gì.
Vương thị thấy nàng như , cũng miễn cưỡng, : “Nếu tổ mẫu con lên tiếng, con cứ sống như đây là , cần ngày nào cũng đến thỉnh an sớm tối, chỉ cần mùng một, ngày rằm là đủ. Còn những khác, họ kiếm chuyện thì con cứ lờ . Duyên phận mỏng, tự nhiên thể hòa hợp, dần dần sẽ hiểu đạo lý thôi.”
“Được.” Tần Lưu Tây hài lòng với điều .
Thư Sách
Vương thị cũng thêm về việc , chỉ bảo là nhà đẻ bà đến chơi cũng ở mấy ngày, tính ngày mai trở về. Đến lúc đó, bà cũng sẽ bắt đầu bận rộn chuyện cửa hàng.
“Lát nữa, con bảo Kỳ Hoàng mang ít đồ qua, gửi về biếu bà ngoại.” Tần Lưu Tây .
Vương thị rạng rỡ, gật đầu .
Sương phòng phía đông.
Vạn di nương đóng cửa , hỏi con trai xem hôm nay xảy chuyện gì, Tần Lưu Tây bỗng dưng khác thường bắt bà học chữ, chắc chắn là chuyện.
Tần Minh Thuần là đứa trẻ thật thà, cũng giấu giếm, dăm ba câu kể hết chuyện xảy ở phòng lão thái thái.
Vạn di nương biến sắc, đập tay một cái, giọng lanh lảnh: “Ta ngay mà, nó chắc chắn là đang bực ở đó. Người bên nhị phòng cũng thật là, yên lành , chọc nó gì! Chọc nó bực , nó liền về bắt con học chữ! Trời ơi, mấy cái chổi bên nhị phòng, chỉ giỏi liên lụy khác! Cái gì mà ‘cá chậu chim lồng’... đúng là ! A, khổ quá mà!”
Tần Minh Thuần: “...”
Vạn di nương mắng một hồi, như thật: “Con trai, con nhất định lấy đó gương, tuyệt đối đừng chọc giận đại tỷ tỷ của con. Người bên nhị phòng chọc nó, nó về bắt con học chữ. Con mà là em ruột chọc nó, nó trút giận, nhỡ sang bắt thi thầy đồ thì ? Thế thì toi mạng mất!”
Tần Minh Thuần: “!” (Mẹ nghĩ xa quá đấy!)
