Tuy rằng  gây chuyện  vui với đám  Tần lão thái thái, nhưng ít nhất cũng  thẳng  lòng ,  còn  cái lợi là  cần  ngày ngày vấn an sớm tối. Tần Lưu Tây hài lòng thật sự. Nàng vốn dĩ  phiền mấy lễ nghi phiền phức , bây giờ  cần   mỗi ngày,    thường xuyên  thấy những phiền phức đó nữa, nên nàng vô cùng vui vẻ.
Sự hài lòng  khiến nàng vui đến mức  về đến sân nhà   ngân nga khúc hát.
Kỳ Hoàng  : “Người khác mà cãi  trưởng bối   trưởng bối ghét thì sợ hết hồn, còn ngài thì ngược , vui như mở cờ trong bụng.”
“Ta dĩ nhiên là vui mừng ,  cần  thường xuyên tuân theo mấy quy củ thế tục phiền phức  nữa. Lần   ác    lời.”
“Ngài cũng  kiềm chế một chút. Dù  lão thái thái cũng lớn tuổi, sức khỏe yếu  . Lỡ như thật sự tức giận đến mức xảy  chuyện  , cái nhân quả  dù ngài   gánh cũng sẽ rơi xuống đầu ngài.” Kỳ Hoàng nhẹ giọng nhắc nhở.
Cô  hẳn là đau lòng  để ý gì Tần lão thái thái, mà chỉ lo chủ nhân nhà   gánh lấy nhân quả  cần thiết . Dù cho Tần Lưu Tây  cách chữa trị cho lão thái thái, nhưng những phiền phức  cần thiết thì tránh  nên tránh.
“Ngươi yên tâm, tiểu thư nhà ngươi trong lòng  rõ.” Tần Lưu Tây : “Chúng  đến phòng thuốc. Người hầu nhà  đẻ của phu nhân sắp  ,  lấy vài loại t.h.u.ố.c để cô  mang về cho bà ngoại. Ta xem tướng mạo của phu nhân, thấy Phụ Mẫu cung và Nhật Nguyệt giác  vẻ tối, e là bà ngoại trong   bệnh tật.”
“Đối với  nhà  đẻ của phu nhân, ngài  hào phóng thế.”
“Bà  cũng che chở , cách đối xử  đều là  qua   thôi.”
Kỳ Hoàng  , đúng là như . Trong  những  từ kinh thành đến,  tỉnh táo nhất chính là đại phu nhân. So với hai vị phu nhân , con trai duy nhất của đại phu nhân còn đang chịu khổ ở Tây Bắc, nhưng bà  cũng  mấy khi để lộ cảm xúc  mặt  khác. Quả nhiên là   dâu trưởng,  chủ mẫu cả phủ, quả đủ trầm  và  thể gánh vác  chuyện.
Thư Sách
Tần Lưu Tây dẫn cô đến phòng thuốc,  phòng chứa thuốc,  tiên lấy một lọ Dưỡng Vinh ,  lấy một viên An cung   bọc trong sáp ong, chỉ dùng một chiếc hộp nhỏ quý giá để đựng.
Hai loại t.h.u.ố.c  vô cùng trân quý, đặc biệt là An cung , thích hợp nhất cho  già phòng . Cho dù  già  dùng đến, nhưng khi cần cứu mạng gấp, cũng  thể kéo dài  tàn.
Ngoài , nàng  lấy thêm một lọ Ngọc Tuyết Cơ.
Kỳ Hoàng giữ tay nàng : “Tiểu thư, hai loại   vô cùng quý giá , lọ Ngọc Tuyết Cơ  thì  cần tặng thêm nữa . Bà ngoại phu nhân cũng là  lớn tuổi, chắc cũng  dùng đến.”
“Đều là phụ nữ,    dùng ? Sao nào, ngươi tiếc rẻ ?” Tần Lưu Tây  chế nhạo: “Ngươi mà  dùng thì cứ tùy ý lấy dùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-224-tang-le-quy-hoa-qua-cung-khong-hay.html.]
Kỳ Hoàng liếc  những lọ thủy tinh nhỏ  kệ, bên trong chứa chất lỏng trong suốt long lanh. Đó là thứ trân quý mà  bên ngoài tranh giành điên cuồng, nhưng ở đây   cả một dãy.
Nếu  tên trộm nào ghé qua, đảm bảo sẽ giàu nứt đố đổ vách.
“Không  nô tỳ tiếc, mà hai loại t.h.u.ố.c   vô cùng quý trọng, thêm cả thứ  nữa thì thành  quý hóa quá.” Kỳ Hoàng : “Ngài với  nhà  đẻ của phu nhân  từng gặp mặt, bây giờ nể mặt phu nhân mà tặng đồ trân quý như ,  thêm cả thứ , nô tỳ sợ sẽ nuôi lớn lòng tham của họ.”
Tần Lưu Tây im lặng.
“Tiểu thư,   ai cũng như phu nhân. Cho dù bà ngoại của ngài là  , nhưng nhà họ Vương , lẽ nào ai cũng  cả ? Có những thứ cũng  chịu nổi thử thách, đúng ?”
“Ngươi   lý, là  nhất thời  nghĩ đến.” Tần Lưu Tây đặt lọ Ngọc Tuyết Cơ trở  kệ: “Lòng  khó dò, lòng tham  đáy. Là  quá tự phụ .”
Kỳ Hoàng xếp  lọ t.h.u.ố.c cho ngay ngắn, : “Ngài   tự phụ, chẳng qua là ngài  coi mấy thứ t.h.u.ố.c men   gì mà thôi.”
Những thứ vô cùng khó kiếm và trân quý trong mắt  khác, thì trong mắt nàng  chẳng đáng để bận tâm. Bởi vì mấy thứ , chỉ cần  đủ d.ư.ợ.c liệu, nàng đều  thể luyện chế  , vấn đề chỉ là nàng    tay   mà thôi. Cũng chính vì thế, nàng mới  thể  tay hào phóng như , tặng  mà  cần suy nghĩ.