Kỳ Hoàng  , Vương thị  mấy món đồ  mặt, lau nước mắt nơi khóe mi, gói ghém  cẩn thận. Sau khi bình tĩnh  đôi chút, bà mới  sang Trương Toàn Gia, : “Vừa  lời của Kỳ Hoàng, Hồng tỷ tỷ cũng  cả  chứ?”
Trương Toàn Gia vốn là  lanh lợi, liền đáp: “Thưa đại phu nhân, nô tỳ trở về nhất định sẽ chuyển lời  đầy đủ,  sai một chữ cho lão thái thái.”
Vương thị gật đầu: “Bà cũng đừng  thêm gì khác. Đứa bé Tây Nhi trông  vẻ bạc bẽo, nhưng trong lòng   hiểu chuyện. Nó là một đứa trẻ thông tuệ hiếm , còn  hơn  tưởng tượng nhiều.” Bà vuốt ve chiếc hộp đựng An cung ,  khổ: “Bây giờ xem , ngược  là  đây   cả  xứng.”
Không,   là Tần gia  xứng.
“Đại phu nhân, ngài đừng tự hạ thấp  như .”
“Bà  hiểu . Đứa bé  mười năm qua đều ở một  trong nhà cũ. Cho dù mấy năm nay  gửi tiền, gửi đồ,  lão bộc hầu hạ, nhưng đối với một đứa trẻ mà , điều đó tàn nhẫn và lạnh lùng đến mức nào?” Vương thị khẽ thở dài: “Tình cảnh Tần gia hiện giờ   bà cũng thấy  đấy. Ngay cả  cũng  dựa  đồ vật   gửi tới để xoay sở. Nó chỉ là một cô nương mới  cập kê,  mà  lấy   những thứ trân quý như . Ta cũng   nó  tích góp thế nào,   trả giá những gì.  nó vẫn cứ lấy  . Ta   , chẳng  là thiếu sót ?”
Trương Toàn Gia thăm dò hỏi: “Đại phu nhân, ý của ngài là... mấy thứ t.h.u.ố.c  đúng như lời cô nha đầu  , đáng giá ngàn vàng thật ạ?”
Vương thị nghiêm mặt: “Nó là  Huyền môn, sẽ  dễ dàng  dối. Hai loại t.h.u.ố.c  giống hệt loại của Trường Sinh điện  ,  khó kiếm , đặc biệt là An cung . Trước đây   mua ở kinh thành để  quà mừng thọ cho mẫu  mà còn  . Bây giờ ...”
Bà bật , nhưng cũng  chút kinh ngạc  bản lĩnh của Tần Lưu Tây, xem  còn lợi hại và thần bí hơn bà tưởng tượng.
Trương Toàn Gia : “Đại tiểu thư   thần thông và lai lịch như , thì Tần gia cũng  đến nỗi...” Lời bà  dừng   ánh mắt của Vương thị,  chút sợ hãi.
Vương thị : “Hồng tỷ tỷ, lời    đừng  nữa. Tây Nhi tuy là con gái nhà họ Tần, nhưng mấy năm nay Tần gia  cho nó  cái gì? Sự che chở của gia tộc  sự quan tâm của cha ? Đều  .”
Bà tự giễu : “Tần gia tuy  sa sút, nhưng lẽ nào   giống như mấy nhà nông nghèo khó, đến cả một đồng vốn riêng của con cái cũng  bòn rút hết mới thôi? Như   nên,  cũng   mặt mũi nào  thế. Nó vẫn là nó,  cứ coi như  . Cũng xin Hồng tỷ tỷ đừng  nhiều lời  bên ngoài. Ngay hôm nay, bên chỗ lão thái thái mới  xảy  chút chuyện  vui đấy.”
Đã gây chuyện như , mà còn bắt Tần Lưu Tây  rộng lượng, cung phụng ăn ngon mặc  cho cả nhà, giúp Tần gia khôi phục  vinh quang, chỉ nghĩ thôi mặt bà  thấy nóng ran.
Hơn nữa, mấy loại t.h.u.ố.c trân quý  càng  thể để lão thái thái  là Tần Lưu Tây tặng cho bà ngoại, bằng    bà cụ  sắp đặt thế nào,  nó đối xử với   từng gặp mặt còn  hơn cả tổ mẫu ruột thịt, huống chi  còn  bà thím Hai lắm điều  nữa.
“Nếu  ai hỏi thăm bà đại tiểu thư  tặng quà đáp lễ , bà cứ  là cho mấy lá bùa bình an là  , hai loại t.h.u.ố.c  thì  cần  . Không   thiên vị nhà  đẻ, mà là    gây thêm phiền phức cho con bé.”
Trương Toàn Gia    hiểu ý tứ trong lời  của bà, vội đáp: “Đại phu nhân yên tâm, nô tỳ    thế nào.”
Thư Sách
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-226-khong-the-de-lo-ra-ngoai.html.]
Vương thị gật đầu,  dặn: “Sau khi trở về, hai loại t.h.u.ố.c  bà cũng   đưa cho mẫu   mặt  , nên tránh  một chút.”
Trương Toàn Gia sững sờ.
Chuyện  cũng  khoe  ? Không  nên để   , đại phu nhân   chỉ  mang tiền về nhà  đẻ  ?
“Tần gia mới  gặp chuyện,  cũng  ngờ Tây Nhi  thể lấy   những thứ . Người ngoài   nó từ nhỏ   nuôi dưỡng ở Huyền môn, sẽ chỉ nghĩ chúng  còn giấu của riêng. Bà  xem, thứ  dễ gây chú ý như , chẳng  càng khiến   suy diễn lung tung ?” Vương thị thản nhiên : “Lời đồn đại nhiều  sẽ  còn  nữa. Ta thà để     hiện giờ sa sút, cũng   vì khoe khoang mà mang đến phiền phức cho Tây Nhi nhà chúng . Đây là điều duy nhất   thể   lúc .”
Trương Toàn Gia cúi  thật sâu hành lễ: “Là nô tỳ kiến thức hạn hẹp, may  đại phu nhân chỉ điểm.”
“Bà hiểu ý  là  .”