Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 233: Lười chẳng buồn quản

Cập nhật lúc: 2025-10-23 04:22:57
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến thì cũng đến , Tần Lưu Tây sẽ chỉ hỏi vài câu bỏ . Nàng dẫn theo Khuông Sơn và Quỷ Vương phương Đông lên đỉnh núi Canh Động.

Khuông Sơn đáng thương, ngày đại hỉ mà động phòng hoa chúc cũng chẳng kịp hưởng, mang cái mặt mũi bầm dập dẫn hai lên núi. Hắn thầm nghĩ, xem chỉ tu luyện thôi là đủ, cũng cách xây dựng quan hệ nữa. Nhìn vị tiền bối Quỷ Vương phương Đông kìa, đối với Tần Lưu Tây thì khúm núm cúi đầu, mà vị hung thần đối xử với cũng như nhà. Ngược ... Khuông Sơn sờ sờ mặt, xuýt xoa hít hà.

Hắn ch·ết cả ngàn năm lẻ, bình thường đ.á.n.h thì cảm thấy đau, nhưng con nhóc Tần Lưu Tây , lúc tay mang theo linh lực, cho nên dù chỉ là hồn thể, vẫn cảm nhận đau đớn.

Cũng rốt cuộc lai lịch gì, xem tuổi tác thì cũng chỉ mười lăm mười sáu. Trẻ con dương gian bây giờ hung dữ ?

“Nghĩ cái gì đấy? Đại nhân hỏi ngươi kìa.” Quỷ Vương phương Đông lườm một cái.

Khuông Sơn “À” một tiếng: “Cái gì ạ?”

Tần Lưu Tây hỏi: “Kể từ ngày trăng m.á.u đó về , ngươi gặp Chu Nhạc nào nữa?”

“Tất nhiên là . Nếu nào dám gi·ết thuộc hạ của , chiếm động phủ của ? Chắc chắn là vì cảm thấy còn nữa nên mới dám chứ. Ta tuy là kẻ cuồng tu luyện, nhưng chút thường thức vẫn .” Khuông Sơn tỏ vẻ đắc ý.

Tần Lưu Tây đầu liếc một cái, : “Hay cho cái ‘cảm thấy’. Ngươi cũng dám nhỉ! Sao nghĩ, lỡ như chỉ là cái gì đó cản chân, tạm thời thoát thì ? Nhỡ thoát , ngươi tính ?”

Khuông Sơn sững sờ, nuốt nước bọt: “Không... thể nào?”

“Chuyện gì cũng thể xảy , ngươi cũng tận mắt thấy hồn phi phách tán, đúng ?”

Khuông Sơn xoa xoa tay, lắp bắp: “Nếu trở về... thì đ.á.n.h một trận. Đánh ... thì ch·ết thêm nữa thôi.”

“Ngươi đúng là sợ sinh tử nhỉ. Ngươi ch·ết thêm nữa chính là hồn phi phách tán ?” Tần Lưu Tây khẩy.

Khuông Sơn giang hai tay: “Người vốn dĩ ch·ết, hoặc nặng hơn...”

“C.h.ế.t sang một bên !” Quỷ Vương phương Đông đá văng , chen đến mặt Tần Lưu Tây: “Đại nhân, tên là một thằng ngốc chính hiệu, với cũng phí lời.”

Khuông Sơn: “!” Hắn trung thực thì gì sai?

Một hai quỷ lên đến đỉnh núi, một tảng đá lớn nhẵn bóng, quanh bốn phía.

May mà hôm nay cũng là ngày rằm, trăng sáng vằng vặc, thứ khá rõ ràng. Đặc biệt là đôi Thiên Nhãn của Tần Lưu Tây, đêm tối đối với nàng chẳng khác gì ban ngày, nàng thấu cả những lời lẩm bẩm vụn vặt của yêu ma quỷ quái trong rừng.

Chỗ ... sạch sẽ.

Tần Lưu Tây : “Các ngươi đồ vật gì của Chu Nhạc ? Ta thử gọi hồn nữa.”

Quỷ Vương phương Đông lắc đầu.

Khuông Sơn do dự một hồi, vẻ ngượng ngùng lấy từ bên hông một chiếc khăn đỏ đưa qua.

Tần Lưu Tây nhíu mày: “Cái gì đây? Ta đồ dùng cá nhân của Chu Nhạc, ngươi đưa cho khăn trùm đầu của vợ ngươi gì?”

“Chính là cái mà.” Khuông Sơn : “Đây là khăn tay của Chu Nhạc.”

Tần Lưu Tây: “!”

Quỷ Vương phương Đông: “?”

Ánh mắt hai Khuông Sơn đầy nghi hoặc. Không ngờ ngươi còn sở thích kiểu , thật biến thái!

Khuông Sơn đỏ mặt cãi: “Ta thấy treo một cái khăn tay màu đỏ bên hông, trông oai phong, thể đại diện cho phận, nên cũng lấy một cái từ tủ quần áo của . Các ngươi đừng thấy nó tầm thường, thật còn thêu hoa văn mây nữa đấy.”

Ha hả, hoa văn mây, đúng là quá quý giá!

Tần Lưu Tây chút ghét bỏ, bảo Quỷ Vương phương Đông cầm lấy, còn nàng thì móc từ trong tay áo một tờ giấy vàng, c.ắ.n đầu ngón tay, dùng m.á.u vẽ một đạo Triệu Hồn Phù.

Khuông Sơn chớp mắt. Vẽ bùa thật nhanh, mang theo linh khí, quả thật bản lĩnh. Cũng , bản lĩnh thì lớp kim quang công đức dày đặc .

Tần Lưu Tây tảng đá lớn, vũ bộ niệm chú: “Thiên thanh địa linh, địa linh thiên thanh, hoàng tuyền Cửu U, tam thiên thế giới, lấy danh của , chiêu hồn dẫn lối. Đệ tử Tần Lưu Tây cầu xin hồn Chu Nhạc về, Thái Thượng Lão Quân cấp tốc như luật lệnh, sắc!”

Nàng giơ tay lên, lá Triệu Hồn Phù trong tay bay đến chiếc khăn tay mà Quỷ Vương phương Đông đang cầm, ngọn lửa bùng lên dữ dội, dọa Quỷ Vương phương Đông vội buông tay.

Chiếc khăn tay cháy rực rơi xuống, chỉ trong khoảnh khắc cháy thành tro, theo gió tan .

Khuông Sơn căng thẳng thôi. Sẽ thật sự gọi Chu Nhạc về đây chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-233-luoi-chang-buon-quan.html.]

một hai quỷ đợi mấy thở, cũng thấy bất kỳ hồn thể nào giống Chu Nhạc xuất hiện, đến một tia tàn hồn cũng .

Sắc mặt Tần Lưu Tây khó coi.

Chu Nhạc giống Khuông Sơn, nàng. Trước đây nàng triệu gọi, đều sẽ đến. Bây giờ ngay cả ở nơi biến mất cuối cùng cũng xuất hiện, tên e là thật sự hồn phi phách tán .

Quỷ Vương phương Đông cũng vài phần tuyệt vọng và thương cảm, mím môi một lời.

Khuông Sơn thấy sắc mặt hai ngưng trọng, mà Chu Nhạc mãi đến, tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng yên, ngược càng thêm hoảng hốt.

Thư Sách

Thật sự... gây chuyện lớn ? Bằng đến một tia tàn hồn cũng còn?

“Đại nhân.”

Tần Lưu Tây vẽ một đạo phù mời thần, nhưng nàng triệu gọi Chu Nhạc quỷ hồn nào khác, mà là...

Hắc Vô Thường!

Hự!

Quỷ Vương phương Đông và Khuông Sơn lùi vài bước, “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Tiểu nhân mắt Hắc Vô Thường đại nhân.”

Hắc Vô Thường đảo mắt qua bọn họ, “Ừ” một tiếng, về phía Tần Lưu Tây, chắp tay cúi chào: “Lâu gặp ngài.”

“Nghe ác quỷ trốn thoát, lão Hắc các ngươi tìm tung tích ?” Tần Lưu Tây hỏi.

Hắc Vô Thường thở dài: “Bọn cũng chỉ đuổi tới núi Ngu là mất dấu. Tên quá xảo trá, tìm , e là cần chút thời gian.”

“Là Hủy La?”

Sắc mặt Hắc Vô Thường khẽ biến: “Sao ngài ...”

“Ông già nhà bói quẻ, vì thế mà v·ết th·ương cũ tái phát.” Tần Lưu Tây , vẻ mặt bất mãn.

Hắc Vô Thường vội : “Lão đạo trưởng chứ ạ?”

“Có ở đây.” Tần Lưu Tây : “ tên Hủy La , thuận mắt.”

Bởi vì ông già thương.

Hắc Vô Thường cẩn thận : “Bọn đều đang tìm kiếm, cũng phái ít ngoài, nếu tìm nhất định sẽ thông báo cho ngài.”

Tần Lưu Tây quan tâm, : “Trước chuyện đó, ngươi sợ là báo cho cấp của ngươi , Quỷ Vương phương Bắc Chu Nhạc mất tích. Ta dùng lệnh triệu hồn tìm kiếm, nhưng đến một tia tàn hồn cũng còn. Ta nghi ngờ đụng con ác quỷ .”

Hắc Vô Thường nín thở: “Ý ngài là?”

“Bị nuốt chửng.”

Hắc Vô Thường xong, cả quỷ đều thấy . Hủy La lúc trốn thoát nuốt ít quỷ hồn, bây giờ chạy ngoài, nuốt thêm một Quỷ Vương nữa, trốn ở xó xỉnh nào đó ngủ đông tu luyện, một khi hồi phục , sẽ gây họa cho thương sinh.

Đến lúc đó, bộ quan viên âm phủ bọn họ đều sẽ liên lụy.

“Đại nhân, ngài xem thể...”

“Không thể.” Tần Lưu Tây khoanh tay: “Ta thấy Phật môn việc. Mấy chục năm nay hương khói của họ vượng hơn Huyền môn nhiều. Đã nhận nhiều hương khói tín ngưỡng của chúng sinh như , cũng nên cống hiến một chút chứ? Đâu cái lý nào nhận tiền mà việc! Còn Huyền môn chúng , đều đang bận rộn xây dựng đạo môn, thu hút tín đồ đây.”

Nếu trút giận ông già, nàng lười chẳng buồn chuyến . Hơi quản ai Quỷ Vương, dù cũng đều nàng đ.á.n.h cho một trận.

Hắc Vô Thường: “...” Đây rõ ràng là phủi tay quan tâm.

“Ngươi trở về nhất nên kiểm tra xem trong địa phủ tàn hồn nào của Chu Nhạc . Nếu , thật sự... Ai ở đó?” Ánh mắt Tần Lưu Tây trở nên sắc lẻm, hình lao vút .

 

 

 

 

Loading...