Tần Lưu Tây về đến nhà thì trời cũng  hửng sáng. Kỳ Hoàng  tiếng động, khoác vội áo từ sương phòng bên cạnh chạy . Vừa thấy , cô còn  kịp mở miệng, mũi  ngửi thấy mùi nhân sâm nồng đậm.
“Tiểu thư, ngài  ngoài cả đêm là  tìm t.h.u.ố.c ạ? Đào  nhân sâm ?” Củ sâm  chắc   tuổi đời lắm, mùi nồng quá, chỉ ngửi thôi  thấy tinh thần phấn chấn.
Tần Lưu Tây  chút mệt mỏi, lôi tiểu tinh linh nhân sâm từ trong tay áo  ném qua: “Lúc  tìm tung tích Quỷ Vương phương Bắc thì vô tình tìm . Đã tu luyện  linh trí , ngươi cứ tùy tiện đào cái hố ở bên vườn t.h.u.ố.c  vùi nó xuống đó mà nuôi.”
Lúc nàng ném qua, Kỳ Hoàng vội giơ hai tay  đỡ lấy tiểu tinh linh nhân sâm. Cô cúi đầu , một củ nhân sâm trắng mập đầy đặn, trông  bắt mắt, mùi t.h.u.ố.c nồng nàn xộc  mũi.
Mà tiểu tinh linh nhân sâm   sân   đắm chìm trong linh khí nơi . Không ngờ rời khỏi núi Canh Động  mà Đại Phong vẫn còn nơi linh khí dồi dào như , nó sắp say mất .
Ngay lúc sắp chìm đắm trong linh khí, nó chợt  Tần Lưu Tây ném ,   thấy lời nàng , lập tức tỉnh cả sâm,  chút tủi .
Nó   gì cũng là tinh linh nhân sâm ngàn năm đường đường chính chính,  tu luyện  linh trí, mà  chỉ đáng  vùi  một cái hố tùy tiện ?
Thư Sách
Tiểu tinh linh nhân sâm còn  kịp phản đối, Tần Lưu Tây  liếc nó một cái: “Trong vòng nửa năm mà  kết  quả nhân sâm thì chờ  t.h.u.ố.c .”
Kỳ Hoàng cảm giác tiểu tinh linh nhân sâm  tay  run lên,  khỏi bật , sờ sờ bộ rễ chùm của nó: “Đừng sợ.”
Tiểu tinh linh nhân sâm  rơi nước mắt: Hu hu,   thể  sợ? Người  hung dữ như .
Tần Lưu Tây dặn dò Kỳ Hoàng xong, liền ngáp dài   nhà. Chỉ là  phòng , giọng  của nàng  vọng : “Thu  cái mùi của ngươi  một chút, bằng  dụ tới thứ  nên tới,   đem ngươi  t.h.u.ố.c đấy.”
Tiểu tinh linh nhân sâm: “!” Xong ,  còn tự do cho  sâm nữa.
Kỳ Hoàng , điểm điểm  đầu nó: “Tiểu thư miệng lưỡi độc địa nhưng tâm  mềm yếu. Cô  đang nhắc nhở ngươi đấy. Ngươi  tu luyện  linh trí thì nên   quý giá thế nào. Đừng  là , ngay cả đám yêu ma quỷ quái cũng thèm thuồng  thể của ngươi. Thu  mùi một chút sẽ bớt phiền phức hơn.”
Tuy rằng bọn chúng  dám đến cái sân , nhưng lỡ  kẻ nào  s·ợ ch·ết thì ?
Tiểu tinh linh nhân sâm  Tần Lưu Tây  xong liền thu  mùi sâm, : “Ta  . Tiểu tỷ tỷ, tỷ tên gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-236-khong-con-tu-do-cho-than-sam.html.]
“Ta tên Kỳ Hoàng, là  hầu của tiểu thư.” Kỳ Hoàng : “Ngươi    theo tiểu thư, ắt sẽ  cơ duyên.”
Ai cũng   nhỉ? Tiểu tinh linh nhân sâm  chút tò mò, Tần Lưu Tây thật sự  như  ?
Nó thấy Kỳ Hoàng dịu dàng mềm mỏng, cũng  đạo lý đối nhân xử thế ở nhân gian chú trọng lễ gặp mặt, liền nhịn đau rút một cái rễ nhỏ của  đặt  tay cô, giọng non nớt: “Sau  xin nhờ Kỳ Hoàng tỷ tỷ chiếu cố. Ta là tinh linh nhân sâm ngàn năm,  đầu gặp mặt, cũng chỉ  thể tặng thứ , hy vọng tỷ đừng chê.” Nó dừng một chút,  : “Chờ    kết quả nhân sâm, cũng sẽ cho tỷ một quả.”
Mắt Kỳ Hoàng cong lên, thiện cảm với nó càng sâu, : “Nhân sâm ngàn năm dù chỉ một cái rễ nhỏ cũng là ngàn vàng  đổi, đa tạ ngươi. Đi thôi,  tìm cho ngươi một mảnh đất  để nuôi dưỡng.”
Trong phòng, Tần Lưu Tây  cuộc đối thoại của một  một sâm, lật , lẩm bẩm một câu: “Cũng  điều đấy nhỉ, hừ.”
Nàng nhắm mắt ngủ  ,  hề  lúc tiểu tinh linh nhân sâm  phủ, mùi hương của nó  lan tỏa khắp phủ, thậm chí  cả ngoài phố. Mà những  hầu trong phủ đang nửa mê nửa tỉnh ngửi thấy mùi sâm đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, thầm nghĩ: Nhà ai mà hào phóng thế, sáng sớm  hầm sâm? Mùi nồng như , chắc  bỏ nhiều sâm lắm đây.