Tại một ngôi nhà tinh xảo ven sông, Ngọc Trường Không  trong phòng,  mặt bày một bàn cờ. Y tự  cầm quân trắng, tự  đấu với chính .
Tứ Phương ngáp một cái. Công tử nhà  tuy dung mạo  như tranh vẽ, nhưng  xem y tự đ.á.n.h cờ với  thế  thì buồn ngủ c.h.ế.t  .
Hắn  sang Đại Cung,   đang  xếp bằng ngay cửa, hai tay kết ấn, thầm niệm tâm pháp nội công.
Tiền thúc từ ngoài sân bước . Tứ Phương  thẳng , chắp tay chào Tiền thúc.
“Công tử.” Tiền thúc cầm trong tay một cuộn giấy.
Ngọc Trường Không đầu cũng  ngẩng, “Ừ” một tiếng, hỏi: “Đã niêm phong pho tượng vàng  xong ?”
“Công tử yên tâm,  niêm phong xong  ạ. Chiều nay là  thể đưa  Thanh Bình Quan, tuyệt đối   chậm trễ đại lễ khai quang ngày mai.” Tiền thúc  .
Ngọc Trường Không ngẩng đầu lên, khẽ nhếch môi: “Vậy thì .”
Tiền thúc  đôi mắt sáng long lanh của y, nhất thời  chút hoài niệm. Mắt công tử   thể  thấy  , giống hệt đôi mắt của tiểu thư lúc sinh thời.
Ngọc Trường Không thấy vẻ mặt hồi tưởng của lão bộc, nụ   tắt, ánh mắt dừng   cuộn giấy trong tay ông: “Còn  chuyện gì nữa ?”
Tiền thúc  hồn, thần sắc  nghiêm : “Công tử, trong tộc  truyền tin tới, tộc trưởng... ngài  đổ bệnh . E là chúng   về tộc.”
Sắc mặt Ngọc Trường Không khẽ biến. Y nhận lấy cuộn giấy mở  xem,  đó chỉ vỏn vẹn mấy chữ,  rằng tộc trưởng  lâm bệnh hôn mê hai ngày, mong y nhanh chóng trở về.
Y nắm chặt tờ giấy, môi  mím , khuôn mặt tinh xảo xinh  hiện lên vài phần lạnh lùng.
“Công tử?”
“Đợi ngày mai tham dự xong đại lễ  về tộc.” Trong mắt Ngọc Trường Không xẹt qua một tia phiền chán.
Tiền thúc định  thật    về cũng ,  thể ở  đây thêm một thời gian nữa. Dù  ở  thành nhỏ Li Thành , nụ  của công tử cũng nhiều hơn thấy rõ, đặc biệt là  khi đôi mắt  thể   , tính tình cũng cởi mở hơn một chút.
Công tử thật   thích ở trong tộc.
 hiện tại tộc trưởng đổ bệnh,  còn hôn mê, ông cũng  thể ngăn cản công tử trở về  tròn chữ hiếu, dù  đó cũng là ông nội ruột của y.
“Công tử  thể ở  thêm hai ngày nữa cũng  ạ.” Tiền thúc  một câu khô khan.
Ngọc Trường Không lắc đầu: “Về thôi,  cũng  đến Tàng Thư Các xem thử.”
Hiệu sách bên ngoài dù  cũng  bằng Tàng Thư Các của nhà họ Ngọc. Y   nhiều sách  tìm , còn  cả bút ký của phụ  nữa.
Thư Sách
Chỉ là    ,   khi nào mới  thể trở  Li Thành. Y vẫn  học  cách khống chế đôi mắt  để  các loại khí  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-237-long-nguoi-de-doi-thay.html.]
Ngọc Trường Không  hình nhân nhỏ do chính  cắt  đặt bên cạnh, trông mềm oặt, chỉ là một tờ giấy,  giống hình nhân Tần Lưu Tây cắt ,  linh hồn,  cử động.
Nếu y  , liệu nàng  còn dùng hình nhân giấy để truyền tin cho  nữa ?
Quân cờ trắng trong tay Ngọc Trường Không "cạch" một tiếng rơi xuống,  vặn rơi  thế cục  quân đen vây chặt. Từ đây,  bộ quân trắng đều thua.
Y hình như... quá để tâm đến  mất . Không .
Ngọc Trường Không ném quân đen  hộp cờ, khoanh tay  bên cửa sổ, ánh mắt dần trở nên trong trẻo và lạnh lùng.
Muốn   một con đường  , thì những chướng ngại  mắt, y  tự  san bằng  , bằng , e là  chen chân   con đường của đối phương.
“Sau khi trở về, truyền tin cho Vân Các, bảo bọn họ đến gặp .”
Mặt Tiền thúc lộ vẻ vui mừng: “Công tử, cuối cùng ngài cũng nghĩ thông suốt  ?”
Ngọc Trường Không  sang,  mặt   vẻ vui mừng, mà lạnh như băng dội một gáo nước lạnh: “Tiền thúc cũng đừng vội mừng. Mười năm , liệu tất cả    còn  yên tại chỗ chờ  ?”
Tiền thúc sững sờ: “Sẽ   ạ. Tiểu thư đối xử với họ ân nặng như núi, Vân Các  là do một tay tiểu thư sáng lập, lẽ   thuộc về ngài.”
“Người ch·ết như đèn tắt.” Ngọc Trường Không cụp mắt xuống, giọng  mỏng manh lạnh lẽo: “Người ,  liền lạnh.”
Mà lòng ,  dễ đổi .