Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 239: Tổ sư gia khai quang
    Cập nhật lúc: 2025-10-23 05:37:48
    Lượt xem: 19 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phàm tượng thần khi tạc xong đều cử hành nghi thức khai quang, tức là lễ cung phụng, thông qua nghi lễ để báo cáo với trời đất, rót linh khí vô biên của đất trời tượng thần, khiến tượng thần linh tính. Như mới xem như chính thức cung thỉnh thần linh về ngự tại đạo quan, phù hộ cho khí hậu một phương, che chở cho dân chúng một vùng.
Nếu , tượng thần trải qua nghi thức khai quang thì cũng chỉ là một pho tượng đất bình thường, giống như tác phẩm nghệ thuật. Nếu tùy tiện vứt bỏ, thể yêu ma quỷ quái nhập tượng. Nếu dân chúng vô tri thờ phụng thì sẽ trở thành tà thần, ngược còn hại chúng sinh.
Cho nên, việc tượng vàng là nghi lễ trang nghiêm trọng thể. Tượng vàng Tổ sư gia do chính quan chủ đạo quán chủ trì nghi thức, mời tín chúng đến xem lễ để thể hiện sự trang trọng.
Giờ lành khai quang đến, trong chính điện, một mảnh tĩnh lặng.
Xích Nguyên lão đạo vận pháp y trang trọng, áo thêu các loại đồ án cát tường của Đạo giáo bằng chỉ vàng chỉ bạc, đầu đội pháp mũ. Bên cạnh ông là các đạo sĩ mặc kinh y màu vàng.
Mà chính giữa điện, pho tượng vàng mới đặt lên, phủ vải đỏ che kín, dùng một sợi tơ hồng nối liền với pho tượng cũ bên cạnh, kéo dài tận hai cây cột cờ ngoài cửa điện, đầu dây quấn nối tiếp , tạo thành một thể thống nhất.
Giữa hai cây cột cờ ngoài cửa điện đặt một chiếc ghế tựa. Vô Vi cầm một chiếc gương đặt sát sợi tơ hồng, mặt gương hướng cửa điện. Còn ở hai bên cửa đại điện, Thanh Minh và một vị lão đạo tên Thanh Tâm đó, mỗi cũng cầm một chiếc gương. Thanh Tâm phụ trách đón ánh sáng từ chiếc gương ngoài cửa điện chiếu tới, còn Thanh Minh phụ trách phản xạ luồng ánh sáng đó chiếu pho tượng thần mới.
Đây chính là nghi thức khai quang.
Chính là việc dẫn linh quang của nhật nguyệt tinh tú trong trời đất tự nhiên trong đạo quan, khiến tượng thần hấp thụ linh khí của đất trời, tạo phúc lợi cho muôn dân.
Tần Lưu Tây cũng vận một bộ pháp y màu tím, thêu hình nhật nguyệt tinh tú, bát quái bảo tháp bằng sợi tơ vàng bạc, tóc dùng pháp quan cài . Gương mặt gầy, ít khi , nàng ngoan ngoãn bên cạnh Xích Nguyên lão đạo.
giờ Thìn chính ( 8 giờ sáng), ánh sáng chiếu tới, thông qua các mặt gương phản xạ thẳng pho tượng vàng phủ vải đỏ trong điện, kim quang chói lòa.
Xích Nguyên lão đạo miệng thầm niệm chú Tịnh Thiên Địa, niệm vũ bộ đàn lễ, điểm tên Tần Lưu Tây: “Nguyện thỉnh tử Bất Cầu, thiếu quan chủ Thanh Bình Quan, vì Tổ sư gia khai thông linh mạch.”
Thiếu quan chủ ?
Ngọc Trường Không Tần Lưu Tây với dung mạo tựa tiên, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt sâu thẳm.
Các tín đồ đang yên lặng xem lễ trong điện cũng đều theo ngón tay của Xích Nguyên lão đạo. Khi thấy rõ khuôn mặt Tần Lưu Tây, họ thầm kinh ngạc vị thiếu quan chủ thế mà trẻ tuổi như , còn trẻ hơn nhiều đạo sĩ trong quan.
Tần Lưu Tây trở thành tâm điểm chú ý của cả điện thờ Tổ sư gia, nàng cũng dám chạy, mà ngoan ngoãn nhận lấy chiếc khăn lông sạch sẽ từ tay Thanh Viễn, leo lên thang, lau bụi cho pho tượng vàng, cầm kim điểm nhẹ bảy khiếu và tay chân của tượng thần, ý nghĩa là khai thông.
Trong lúc nàng khai thông, Xích Nguyên lão đạo tay cầm lệnh bài đập một cái, miệng niệm: “Thần khai ba ngàn sáu trăm khớp xương, tám vạn bốn ngàn lỗ chân lông, nối liền , khiếu khiếu tương thông. Khai quang xong, thần linh ứng nghiệm, vạn đạo quang minh chiếu khắp chúng sinh thiên hạ.”
Trong lúc ông , Tần Lưu Tây nhận lấy cây bút lông Thanh Viễn đưa lên, điểm mắt, tai, mũi... của tượng, đây là bước dẫn linh khí. Xong xuôi, nàng mới gỡ tấm vải đỏ và sợi tơ hồng xuống.
Linh quang chợt lóe lên nhập pho tượng.
lúc đó, kim quang đại thịnh. Pho tượng Tổ sư gia vốn bình thường như thể bỗng nhiên ban cho linh khí, trở nên sống động linh tính, nụ cũng rạng rỡ hơn.
“Tổ... Tổ sư gia hiển linh !” Có khi kim quang lóe lên, nhịn kêu lên một tiếng, quỳ rạp xuống.
Tất cả tín đồ đều quỳ xuống, miệng lẩm nhẩm khấn vái.
Tần Lưu Tây gấp gọn vải đỏ và sợi tơ đặt lên bàn thờ bên cạnh, liếc pho tượng Tổ sư gia đang toe toét, cố nén . Có thêm tượng vàng , cái miệng toe toét đến tận mang tai, trông thật chút nào.
Tổ sư gia: Nay kim mới, thèm chấp nhặt với nghịch đồ, nhịn nó.
Khai quang xong, chuông trống vang dội, như tiếng nhạc tiên vang vọng.
Tần Lưu Tây khoanh tay quanh, cả điện tín đồ đang quỳ lạy, chắp tay ngực, lúc thì im lặng, lúc thì cúi đầu, miệng tụng niệm kinh văn, thần sắc trang nghiêm thành kính.
Trong thoáng chốc, chuyện nhân gian như khói nhẹ, điều cầu xin đều mong như ý.
Ngọc Trường Không cũng cúi đầu cầu nguyện, y chỉ mong cha thể giải tội.
Đến đây, nghi thức khai quang kết thúc. Thanh Viễn : “Chư vị tín đồ, ngoài điện chuẩn t.h.u.ố.c và cháo thuốc, mời chư vị dùng một chén, hấp thụ thần quang, tránh trăm bệnh. Ngoài , ai thỉnh bài vị hộ hoặc tượng nhỏ về thờ phụng, thể đến chỗ bần đạo.”
Ông chỉ dãy tượng thần nhỏ và bài vị hộ mặt Tổ sư gia, đều là những vật hấp thụ linh khí, tín đồ sẽ thỉnh về thờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-239-to-su-gia-khai-quang.html.]
Vu Khâu Tài là đầu tiên lẻn đến mặt Tần Lưu Tây, chắp tay hành lễ chúc mừng.
“Không ngờ Vu đại nhân cũng thời gian đến xem lễ.” Tần Lưu Tây đáp lễ .
Vu Khâu Tài : “Biết tin quý quan tượng vàng, phu nhân nhà ngày nào cũng dặn dò đúng ngày đến. Ngài cũng , phu nhân nhà đang mang thai, sắp đến ngày sinh nở. Ta xin tấm vải đỏ về, thỉnh một pho tượng nhỏ, cầu cho gia trạch bình an, tròn con vuông.”
“Vu đại nhân lòng thành kính thần, thần linh ắt sẽ ứng nghiệm. Mời ngài.” Tần Lưu Tây , gọi Thanh Viễn, bảo ông đưa tấm vải đỏ gấp gọn cho Vu Khâu Tài.
Vu Khâu Tài cũng điều, mấy tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng rơi hòm công đức, ông cẩn thận nhận lấy pho tượng thần.
“Đại nhân trở về, dâng hương Trầm, hương Vân, hương An Tức đều ạ.” Tần Lưu Tây nhắc nhở một câu.
“Được, , .”
Vu Khâu Tài nhỏ giọng : “Vị bằng hữu đó, lẽ sẽ đến thỉnh ngài. Đến lúc đó... Bọn họ thật sự hết cách , cô nương bệnh tình chút định.”
Tần Lưu Tây : “Nể mặt ngài, đến lúc đó nếu rảnh rỗi, thể một chuyến.”
“Vậy thì quá .” Vu Khâu Tài thở phào nhẹ nhõm. Ông thêm vài câu, hành lễ với Xích Nguyên đạo trưởng cáo từ về.
Ông công vụ bận rộn, đến xem lễ cũng là do phu nhân ở nhà thúc giục, hơn nữa bản ông cũng coi trọng, thêm lời nhờ vả của nhà họ Thẩm, cho nên mới đích đến một chuyến. Giờ xong việc, tự nhiên nán lâu.
Vu Khâu Tài xin tấm vải đỏ, sợi tơ hồng cũng tiến lên xin. Dù những vật khai quang đều linh tính, xin mang về cầu bình an cũng . Thanh Viễn liền cắt mấy đoạn, để tín đồ hoặc buộc tay, hoặc cài lên tóc.
Ngọc Trường Không thì xin một chiếc gương .
“Ta tưởng sẽ xin tượng nhỏ của Tổ sư gia chứ.” Tần Lưu Tây khẽ.
Ngọc Trường Không : “Trong tộc phần lớn thờ phụng Phật môn, còn , trong lòng Đạo.”
“Đại thiện.” Tần Lưu Tây đưa gương cho y, lấy một đoạn tơ hồng buộc cổ tay y: “Huynh quyên góp tượng vàng là công đức lớn lao, Tổ sư gia sẽ phù hộ cho lên đường bình an.”
Ngọc Trường Không sợi tơ hồng tay, đôi mắt sáng ngời: “Nàng cũng sắp ?”
Tần Lưu Tây cằm khẽ hất: “Ta xem tướng cũng tạm . Dù xem hết tướng mạo của , nhưng cũng thể một vài chuyện gần đây, tự nhiên sắp xa.”
“Vậy bệnh tình của ông nội thì ?”
“Yên tâm, đến mức lo hậu sự.”
Ngọc Trường Không thở một , im lặng một thoáng : “Ta ngày mai sẽ . Đôi mắt của vận dụng thế nào, nàng thể dạy pháp quyết ?”
“Có thể...”
“Hây da, Bất Cầu thiếu quan chủ, cũng buộc cho bản thế tử một sợi dây bình an chứ!” Một bàn tay đột nhiên chìa mặt Tần Lưu Tây.
Thư Sách
