Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 243: Cẩn thận tai bay vạ gió

Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:48:06
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây thu kim, chôn chỉ, đường khâu đẽ, khẽ nhếch môi: “Đẹp thật đấy.”

Đường tú tài, trông như vớt từ nước lên, thấy lời liền trợn trắng mắt, ngất lịm .

Còn Niên tú tài đang đỡ , Tần Lưu Tây với ánh mắt càng thêm hoảng sợ. Nàng ... cứ như ma quỷ .

Tần Lưu Tây thấy Đường tú tài ngất , nụ tắt ngấm, tâm trạng khó chịu đóng hộp t.h.u.ố.c .

“Đạo... đạo trưởng, , ... giờ ạ?” Niên tú tài lắp bắp hỏi.

Tần Lưu Tây dậy: “Đến thế nào thì thế thôi. Nè, (Lại tú tài) la lối om sòm lắm ? Bảo cõng bạn về, chắc thành vấn đề gì chứ?”

Lại tú tài nàng chỉ mặt, định c.h.ử.i , nhưng liếc thấy Mộc Tích và đám hộ vệ phía thì dám hó hé.

“Sao nào? Chẳng lẽ thương ở đạo quan của , thì còn phái lái xe đưa về, còn cho thêm ít tiền t.h.u.ố.c men nữa ?” Tần Lưu Tây lạnh: “Đạo quan là nơi thần thánh, nhưng ăn vạ thì xem cái mạng để hưởng .”

Mộc Tích hì hì: “Ai đó trong các ngươi, mau nhớ kỹ mặt mấy tên cho tiểu gia. Chẳng đều tham gia kỳ thi Hương ? Còn là sách nữa chứ, ăn vạ khác.”

Mấy gã sách , sắc mặt đều đổi, vội dùng tay áo che mặt. Chuyện liên quan đến tiền đồ, ai dám đùa.

Chỉ Niên tú tài, cẩn thận hỏi: “Vị tiểu đạo trưởng , ngài tay của đường dùng nữa, chuyện ...?”

“Biết mặt lòng. Có những kẻ bề ngoài trông lương thiện, nhưng như ngươi thấy .” Tần Lưu Tây lời còn liếc Lại tú tài một cái, ý tứ rõ ràng.

Niên tú tài như trầm ngâm suy ngẫm.

“Ngươi kết giao bạn bè thật cẩn thận. Sau đôi mắt còn rèn luyện thêm, việc gì cũng suy tính kỹ lưỡng .” Tần Lưu Tây với Niên tú tài: “Bằng ngươi tránh một hai , chứ tránh thứ ba .”

Niên tú tài hổ . Về nhà xong, chắc đóng cửa ngoài nữa quá?

Lại tú tài thấy Tần Lưu Tây dăm ba câu định đoạt tiền đồ của khác như , khỏi nghiến răng: “Đạo trưởng cũng là xuất gia, thể khinh suất phán xét phẩm hạnh của khác như ? Chẳng là quá bất công với ?”

“Ngươi cứ coi như đây chỉ là một thầy bói quèn hươu vượn cũng , bắt ngươi tin .” Tần Lưu Tây hừ : “Hay là ngươi tin , chột , nên cứ cố cãi một câu mới chịu thắng?”

“Bất Cầu, vô lễ.” Xích Nguyên lão đạo ho khan một tiếng: “Nếu chữa thương , nếu thật sự thể xuống núi, thì cứ chờ vị công tử tỉnh hẵng . Tiểu đồng, dọn dẹp một gian phòng để tạm thời tĩnh dưỡng.”

Tần Lưu Tây bĩu môi.

“Đây là quan chủ đấy nhé, còn phán xét gì ngươi, ngươi còn giỏi hơn cả quan chủ chắc?” Lại tú tài một câu.

Mộc Tích thấy khó chịu.

“Hắc! Ngươi rảnh rỗi quá sinh nông nổi ? Người khác còn gì, chỉ ngươi là lắm mồm. Song Toàn, vẽ mặt cho . Tên thi đỗ cũng chẳng nên trò trống gì, đừng lãng phí công sức chấm bài của quan chủ khảo thí.”

“Vâng, chủ tử.”

Sắc mặt Lại tú tài đại biến: “Ngươi... ngươi đây là cậy thế h·iếp !”

“Tiểu gia cậy thế h·iếp thì nào? Có bản lĩnh thì ngươi đ.á.n.h ?” Mộc Tích kiêu ngạo : “Ngươi mà phận như tiểu gia, chắc còn h·iếp hơn cả chứ. À mà cũng đúng, loại như ngươi thể cái mệnh đó, phận như tiểu gia. Ngươi xứng!”

Lại tú tài dám đối đầu với , chỉ Xích Nguyên đạo trưởng: “Quý quan đây là cấu kết với quyền quý để ức h·iếp dân thường ? Sau còn dân thường nào dám đến Thanh Bình Quan các dâng hương nữa.”

Đám Niên tú tài nổi nữa. Tên Lại tú tài điên ? Đầu óc ch.ó tha mất ? Mộc Tích là hạng bọn họ thể trêu , co chim cút thì thôi, cứ cố chim đầu đàn. Là đầu cơ trục lợi, tự cho là nhân vật chính nghĩa gì đây?

“Lại , bớt tranh cãi , dù cũng đang ở trong đạo quan.” Có uyển chuyển khuyên bảo.

Lại tú tài : “Các ngươi cũng sợ hãi quyền thế ?”

Mấy gã văn nhân bó tay.

Tần Lưu Tây Niên tú tài: “Thấy ? Chơi chung với loại , chỉ hạ thấp chỉ IQ của ngươi, mà còn thể liên lụy ngươi bất cứ lúc nào.”

Niên tú tài đỏ bừng mặt.

Lại tú tài chỉ chỉ trỏ trỏ, thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên: “Thanh Bình Quan! Chẳng qua chỉ là khoác cái vỏ giả thần giả quỷ ch.ó săn cho quyền quý! Không thèm đến nữa!”

Tần Lưu Tây sa sầm mặt.

“Đánh cho !” Mộc Tích càng tức hơn, hiệu cho xông lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-243-can-than-tai-bay-va-gio.html.]

Tần Lưu Tây : “Thôi, cần ngươi tay nghĩa hiệp .” Nàng Lại tú tài: “Có giả thần giả quỷ , ngươi sẽ sớm thôi. Cẩn thận tai bay vạ gió đấy nhé.”

Mộc Tích nhíu mày. Sao cảm giác như nàng đang chê phiền phức ?

“Sau cho phép quan!” Tần Lưu Tây chỉ Lại tú tài, sang Thanh Viễn buông một câu: “Hắn mà đến một thấy , sẽ đ.á.n.h ngươi một .”

Thanh Viễn: “???” Ủa? Sao lửa cháy sang tận chỗ ? Hắn oan quá mà!

Thư Sách

“Đều giải tán .” Xích Nguyên lão đạo ha hả .

Tần Lưu Tây xoay bỏ , thèm liếc Đường tú tài đang nửa sống nửa ch·ết lấy một cái. Một kẻ đầy nghiệp chướng, cứu cũng uổng công.

Mộc Tích đuổi theo, bất mãn : “Sao ngươi cản ? Không cho đ.á.n.h ? Ta đang trút giận ngươi mà.”

Tần Lưu Tây dừng bước, đầu : “Thế tử cầu bùa , ?”

Mộc Tích sững sờ: “Ngươi đang đuổi đấy ?” Hắn nhíu mày: “Ta xử lý tên , ngươi vui ?”

“Không chuyện vui, nhưng cũng chẳng gì vui cả. Hành vi của thế tử là chuyện cá nhân của ngài, còn cũng là chuyện của .” Tần Lưu Tây suy nghĩ một chút : “Ta và thế tử, xét cho cùng chỉ là hai qua đường. Ta là đạo trưởng của Thanh Bình Quan, còn ngài là thí chủ đến dâng hương cầu thần, chỉ mà thôi.”

Mộc Tích mím môi. Hắn ngốc đến mấy cũng , Tần Lưu Tây đang vạch rõ ranh giới với .

“Ngươi để ý lời tên khốn Thanh Bình Quan là ch.ó săn cho quyền quý, cho nên mới vội vàng vạch rõ ranh giới với đúng ?” Mộc Tích tức giận.

“Ngài nghĩ nhiều !”

“Rõ ràng là ! Người đời đều đám quyền quý huân tộc ngang ngược bá đạo, cậy thế h·iếp , coi mạng như cỏ rác, chắc giới Huyền môn các ngươi cũng nghĩ chứ gì. Uổng công cứ tưởng ngươi giống những kẻ khác, hừ!” Mộc Tích vung tay áo, dẫn lưng bỏ .

Đi thì ! Ai thèm mặt nóng áp m.ô.n.g lạnh.

Cái tính nổi lên cũng thật đột ngột.

“Tiểu bá vương đúng là nuông chiều quá .” Tần Lưu Tây tấm tắc với Ngọc Trường Không đang tới.

Ngọc Trường Không về hướng Mộc Tích biến mất, : “Vạn lục tùng trung nhất điểm hồng (ý chỉ là con trai độc nhất trong nhà nữ), tự nhiên nuông chiều.”

“Kệ . Sư phụ dạy những gì ?” Tần Lưu Tây hỏi y.

Lại về Mộc Tích, cưỡi ngựa xuống núi, dọc đường vẫn còn hậm hực, càng nghĩ càng tức, quất roi ngựa vun vút. Chợt thấy một bóng quen mắt, giật dây cương, ngựa , vung roi ngựa , quấn lấy .

“Ngao!” Lại tú tài đau đớn kêu lên.

Mộc Tích nhảy xuống ngựa, tới, đ.ấ.m đá túi bụi : “Đều tại cái đồ lắm mồm nhà ngươi! Hại tiểu gia nàng ghét bỏ! Tiểu gia đ.á.n.h ch·ết ngươi!”

Hắn tự đ.á.n.h đủ, còn gọi Viên Mãnh tới: “Nhổ hết răng cho tiểu gia!”

Viên Mãnh dám nửa lời, trực tiếp tay.

Lại tú tài ú ớ kêu la trong câm lặng: “!”

Đây là tai bay vạ gió ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...