Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 244: Thiên hạ làm gì có đứa đồ đệ như ngươi
    Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:48:07
    Lượt xem: 20 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xích Nguyên lão đạo bước phòng Tần Lưu Tây, còn kịp mở miệng, Tần Lưu Tây chặn họng: “Nếu là định thuyết giáo thì khỏi cần . Miệng lưỡi con độc địa thế đấy, lý là tha .”
“Ta còn gì cả, con chặn họng hết , bảo vi sư cái gì nữa?”
Tần Lưu Tây hừ nhẹ một tiếng: “Không con cũng đoán , chẳng định con đối với tên tú tài họ Lại quá chua ngoa, mất khí độ cần của đạo nhân .”
“Vậy con xem, đối xử chua ngoa với hạng như ? Lẽ con thèm để ý mới chứ.” Xích Nguyên lão đạo hỏi.
Tần Lưu Tây im lặng một hồi, : “Ông già thấy gì ? Muốn kêu gọi văn nhân thiên hạ tố cáo đạo quan chúng là lừa đảo, là hắc đạo quan . Ông già xem, chúng lấy mặt mũi mà gánh nổi tiếng đó? Chỉ vì thấy ch·ết cứu, mà bôi nhọ đạo quan chúng như ?”
“Mấy lời lúc tức giận của kẻ hèn mọn mà con cũng để trong lòng, là con thật sự đề cao .” Xích Nguyên lão đạo lắc đầu: “Càng là loại mạnh miệng huênh hoang, thì càng khó nên chuyện lớn. Chúng cẩn thận chính là những kẻ im im gì, bởi vì ch.ó sủa mới là ch.ó c.ắ.n . Sư phụ nhớ hình như dạy con điều từ lúc con còn nhỏ.”
“Nhớ chứ. ngài cũng đừng quên, năm nay con mới cập kê, tuổi trẻ khí thịnh.” Tần Lưu Tây : “Cho nên, chút tính tình cũng là bình thường. Con đúng là Huyền môn, nhưng tính con phản nghịch mà, con tuân theo quy củ Huyền môn, là kẻ dị biệt trong đó, nhưng nghĩa là trong lòng con Đạo.”
Khóe miệng Xích Nguyên lão đạo giật giật: “Con cũng tính tình phản nghịch, là kẻ dị biệt ? Ta còn tưởng con đấy.”
Tần Lưu Tây hừ : “Con phản nghịch là thật, nhưng con cũng bản lĩnh theo chính đạo. Nếu ngài mở miệng, con còn chẳng cứu cái kẻ mang sát nghiệt .”
Tên họ Đường đó, mang sát nghiệt, đầy nghiệp chướng, cho nên nàng cứu.
“Vậy con cũng thấy đó, nghiệp báo của bắt đầu ứng nghiệm. Người thương ở hậu sơn đạo quan, về tình về lý, đạo quan chúng đều thể ngơ quan tâm, nếu thì lấy gì mà chuyện chính đạo?”
Tần Lưu Tây: “Được , , ngài gì cũng đúng hết, nữa ?”
Xích Nguyên lão đạo thở dài: “Vi sư con chú trọng nhân quả, nhưng vẫn cho con , lòng từ bi, mầm sống sinh sôi, nên ghi nhớ.”
Tần Lưu Tây đột nhiên dậy, sáp gần mặt ông, bất thình lình đưa tay giật một sợi râu: “Nói! Ngươi là yêu nghiệt phương nào, nhập ông già nhà ? Mau khai !”
Xích Nguyên lão đạo “Ngao” lên một tiếng, ôm lấy chòm râu, đau đến kêu to: “Nghịch đồ! Ngay cả râu của sư phụ cũng dám nhổ! Con lên trời chắc!”
Tần Lưu Tây lúc mới hài lòng: “Ồ, bình thường . Ta còn tưởng ông già nhà lão hòa thượng ở đỉnh núi bên cạnh nhập , cứ lải nhải ngừng như sư sãi .”
“Hồ đồ!” Xích Nguyên lão đạo trừng mắt: “Miệng lưỡi giữ cửa gì cả.”
“Con hồ đồ quen , ngài mới . Không nhắc đến chuyện xui xẻo nữa.” Tần Lưu Tây : “Hôm con đến chỗ Quỷ Vương phương Bắc hỏi vài lời. À, hiện giờ Quỷ Vương phương Bắc là một tên mới lên, tên Khuông Sơn. Ngài việc gì cũng thể triệu , đến bái kiến ‘đỉnh núi’ của đồ ông .”
Xích Nguyên lão đạo suýt nữa thì tự tay nhổ râu của . Cái giọng điệu , y hệt mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ.
Còn ‘bái kiến đỉnh núi’ nữa chứ.
“Quỷ Vương phương Bắc tiền nhiệm Chu Nhạc Hủy La nuốt chửng.”
Đồng tử Xích Nguyên lão đạo co , hai hàng lông mày nhíu chặt: “Sao như ?”
Tần Lưu Tây dăm ba câu kể rõ ràng sự việc, : “Con bói một quẻ, là ‘long trầm biển rộng’... Đừng , con chỉ tùy tiện bói một chút thôi, vì lòng lo nghĩ cho thiên hạ.”
Xích Nguyên lão đạo ho khan một tiếng, che nụ nơi khóe miệng.
“Hắn chịu tội trong ngục nhiều năm, dù nuốt một Chu Nhạc thì thực lực cũng thể hồi phục ngay lập tức . Chắc là đang trốn ở xó xỉnh nào đó ấp ủ âm mưu lớn. Ngài cũng cần tìm gì, gây sóng gió thì tự khắc sẽ lộ đuôi thôi. Với , là Ác Phật ? Ác Phật thì cũng là Phật, Phật môn thể khoanh tay . Lát nữa ngài báo cho lão hòa thượng một tiếng, bảo lão cũng với bên Phật môn.” Tần Lưu Tây với giọng chua lè: “Phật môn hương khói thịnh vượng hơn Huyền môn chúng nhiều, chùa chiền đông, tử càng đông, chắc chắn sẽ việc hơn chúng .”
Huyền môn trừ tà vệ đạo là đúng, nhưng thể cứ để một bọn họ chịu khổ, còn lợi lộc thì Phật môn hưởng hết .
Cứ nàng keo kiệt bủn xỉn , xin , nàng là nữ đạo sĩ, tuổi còn nhỏ, nên nhỏ mọn như đấy.
“Kẻ đúng là cần Phật Đạo hợp tác xử lý. Vi sư sẽ với Tuệ Năng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-244-thien-ha-lam-gi-co-dua-do-de-nhu-nguoi.html.]
Tần Lưu Tây gật đầu: “Nói , ngài nhúng tay nữa. Nếu vì chuyện mà tổn thương căn cơ, con sẽ tục, phản bội sư môn. Là giữ Ác Phật giữ đồ của ngài, tự cân nhắc cho kỹ .”
“Thiên hạ gì đứa đồ nào như ngươi, còn dám uy h·iếp cả sư phụ.” Xích Nguyên lão đạo tức thổi râu trừng mắt, phất tay áo bỏ .
Tần Lưu Tây nhạt, lấy một chuỗi kim châu khắc phù văn. Chuỗi hạt tròn trịa bóng loáng, tổng cộng mười hai viên, mỗi viên đều khắc phù văn Đạo gia, tẩm bổ linh vị Tổ sư gia nhiều năm, hôm nay còn khai quang linh khí theo, xem như là một món pháp khí tấm món.
Đây là pháp khí hộ nàng hứa cho Tư Lãnh Nguyệt.
Tần Lưu Tây lấy một chiếc túi gấm nhỏ, bỏ chuỗi hạt , đặt gọn bên cạnh.
Đi khỏi đạo quán, nàng thấy Niên tú tài đang tần ngần vẻ do dự, như tâm sự nặng trĩu. Thấy nàng, lập tức tới.
Tần Lưu Tây: “Niên tú tài tìm bần đạo việc?”
Niên tú tài xoa xoa tay: “Cái đó... ngài tay của đường ... nó dùng nữa, là vì ạ?”
“Ngươi thiết với tên họ Đường đó lắm ?”
Niên tú tài sững sờ: “Đường là đại tài tử của Ninh Châu phủ, ngày thường giao du rộng rãi. Ta từng văn chương của , quả thực , các vị ở Ninh Châu phủ cũng coi trọng .”
“Nói là ngươi tiếc cho .”
“Cũng hẳn.” Niên tú tài lắc đầu: “Thực , đây ngài từng xem mệnh cho và bạn đồng môn ở hiệu sách, chính là Đỗ tú tài . Ngài sẽ gặp xui xẻo, quả nhiên Đỗ tú tài đầy hai ngày liền vì chuyện chơi gái đến ch·ết mà tống giam, tiền đồ coi như mất sạch. Bây giờ ngài tay của đường dùng nữa, ...”
Sao nhỉ, cứ cảm thấy hình như đặc biệt gặp những vấn đề như , trong lòng thấy bất an.
Tần Lưu Tây chắp tay lưng: “Ngươi đang sợ hãi ? Vậy ngươi còn nhớ xem mệnh cho ngươi thế nào ?”
Niên tú tài ngẩn , trong mắt lóe lên vẻ vui mừng: “Ta thật sự...”
“Thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên. Niên tú tài, ngươi chỉ cần tài hoa, thực lực, tự nhiên sẽ như ý nguyện.” Tần Lưu Tây : “Nếu là ngươi, sẽ tâm tư rảnh rỗi để ý đến những quá quan trọng, mà sẽ một lòng một nghiên cứu học vấn. Còn nữa, , đôi mắt của ngươi lắm. Dù thi đỗ tiến sĩ, chắc quan . Ngươi nếu một vị quan , nhất định tìm một vị sư gia (mưu sĩ) tâm tư vững vàng mưu trí mới .”
Khuôn mặt tuấn tú của Niên tú tài đỏ bừng lên, lùi một bước: “Học sinh đa tạ đại sư chỉ điểm.”
Tần Lưu Tây : “Đi cầu một lá bùa bình an mang về nhà .”
Thư Sách
