Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 251: Nhà họ Tư ắt có điều muốn nhờ
    Cập nhật lúc: 2025-10-25 05:38:38
    Lượt xem: 14 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây đưa cho Vương Chính một lá bùa hộ mệnh, gấp thành hình tam giác: “Mang theo bên .”
Vương Chính nhận lấy, trông cũng giống mấy lá bùa mà và các chị em trong nhà thường xin về. Lá bùa thể phá giải tai ương ?
“Là phúc họa, lá bùa thể giúp ngươi chống đỡ một sát khí.” Tần Lưu Tây : “Chỉ là công tử từ nay về cần chú ý, những cô nương lúc nào cũng nên tỏ lòng .”
Vương Chính chắp tay hành lễ cảm tạ.
Tần Lưu Tây và ở Vương gia dùng bữa trưa xong mới rời . Người nhà họ Vương thấy Vương công quả thực phát bệnh như khi, khỏi mừng rỡ khôn xiết.
Vương Chính vốn cũng bán tín bán nghi với bọn họ, giờ thấy ông nội còn phát bệnh nữa, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng sinh vài phần lo lắng về chuyện mệnh phạm đào hoa sát.
Vương công thấy bộ dạng thất thần của , hỏi: “Vẫn đang nghĩ chuyện con mệnh phạm đào hoa sát ?”
Vương Chính giật : “Ông nội... ngài đều thấy hết ạ?”
“Con thật sự qua gì với nữ tử bên ngoài?” Vương công hỏi .
Vương Chính theo bản năng định quỳ xuống, Vương công kéo : “Không cần quỳ, chuyện là . Con là do ông nội dốc lòng dạy dỗ, con là thế nào, ông nội trong lòng rõ ràng.”
Vương Chính thầm thở phào, : “Cháu trai vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của ông nội, dám chuyện khác , đặc biệt là đối với nữ tử, càng nghiêm ngặt giữ lễ nghi, tuyệt đối dám càn.”
Vương công gật đầu: “Vậy con hãy cẩn thận nghĩ xem, gần đây ngoài tiếp xúc với những ai, những gì, cho dù là việc con vô tình .”
“Ông nội tin là con thật sự phạm sát ?”
“Tục ngữ , thà tin là còn hơn . Vừa con cùng ông nội ở đó, cũng cẩn thận quan sát lời cử chỉ của vị nữ đạo trưởng , thấy chút nào giống kẻ ba hoa khoác lác ?” Vương công vuốt râu : “Cô tuy là nữ đạo trưởng nhưng kiến thức thì con sánh bằng . Ông nội thấy tuổi tác cô cũng chỉ mới cập kê, mà xem là thiếu quan chủ, thể thấy là cực kỳ coi trọng. Lui một bước mà , chúng nội tình của Thanh Bình Quan , nhưng quan chủ Thanh Lam cũng là chủ trì của Thanh Lam Quan, đối với cô cũng coi trọng, để ý.”
Lúc ông đến chuyện tục quan, còn khả năng kết hôn, quan chủ Thanh Lam hận thể lôi con bé đó ngay lập tức, cứ như sợ ông dụ dỗ mất của ông , căng thẳng đến thế cơ mà.
Quen nhiều năm như , đây là đầu tiên ông thấy quan chủ Thanh Lam mất bình tĩnh như thế.
Vương Chính nhớ đủ chuyện lúc .
“Con còn trẻ nên , Huyền môn cũng từng thời kỳ hưng thịnh huy hoàng, lúc đó tin theo còn đông hơn cả tin Phật nhiều. Nếu chuyện của Cao Tổ hoàng đế năm đó, cũng đến nỗi suy tàn suốt 50 năm.” Vương công khẽ thở dài: “Ngũ thuật của Huyền môn, luôn những điều mà phàm chúng thể tiếp xúc . Con tin, nghĩa là nó tồn tại. Chúng , dù tin thì cũng thể bất kính, bởi vì tồn tại tức là lý lẽ.”
“Cháu trai xin lĩnh giáo.”
“Tướng thuật của Huyền môn huyền diệu. Vị nữ quan chủ mới gặp ông nội toạc phận, bây giờ chẩn trị cho , bệnh còn tái phát, thể thấy học thuật của cô tinh thông. Ta tin rằng cô sẽ vô cớ phán con mệnh phạm đào hoa sát, nhất định là điều gì đó mới như .” Vương công : “Con dạo gần đây ngoài , việc nên cẩn thận một chút, để ý nhiều hơn sai .”
Vương Chính : “Bệnh của ông nội khỏi hẳn, cháu trai cũng ôn tập công khóa, là cứ đóng cửa phủ ngoài nữa ạ.”
Vương công khẽ mắng: “Là phúc họa, là họa tránh khỏi. Con mà nghĩ như , chẳng là hành vi của kẻ yếu đuối ? Con cháu nhà họ Vương chuyện vì việc xảy mà né tránh sợ phiền phức, hành vi như tuyệt đối phép.”
Mặt Vương Chính trắng bệch: “Cháu trai sai .”
Vương công phất tay: “Không cần quá căng thẳng, việc cứ để ý hơn là . Suy nghĩ kỹ lời ông .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-251-nha-ho-tu-at-co-dieu-muon-nho.html.]
“Vâng ạ.” Vương Chính cúi lui .
Sau khi rời , Vương công mới trung một câu: “Sắp xếp một ám vệ theo tứ thiếu gia.”
“Vâng.”
Thư Sách
Vương công lúc mới chậm rãi trở về phòng.
Mà lúc bọn họ đang bàn luận về chuyện đào hoa sát, tại một tiểu viện tinh xảo trong thành Thanh Châu, một nữ tử quyến rũ đang dựa bàn vẽ tranh. Khi đặt bút vẽ nét cuối cùng, nàng mới buông bút, mặt mày vui sướng, treo bức họa lên giá áo cao ngang , ánh mắt si mê trong tranh.
“Tứ Lang...” Nữ tử hồi lâu, ánh mắt đờ đẫn, lộ nụ dịu dàng lưu luyến. Nàng tiến gần bức họa, vươn hai tay ôm lấy trong tranh giá áo.
Tần Lưu Tây ha hả đưa nửa hộp kim châu cho quan chủ Thanh Lam: “Nhà họ Vương cũng hào phóng thật, tiền khám bệnh cho hậu hĩnh.”
Một hộp kim châu, viên nào viên nấy tròn trịa bóng loáng, chất lượng cũng . Vừa kim châu tay nàng cũng dùng hết , hộp đủ dùng, khắc thêm phù văn thành pháp khí, phòng khi tín đồ đến cầu.
Quan chủ Thanh Lam chỉ lấy mấy viên đẩy trả : “Đều là công của con, lấy thì hợp lẽ, chỉ lấy hai viên coi như thêm tiền dầu đèn thôi.”
Tần Lưu Tây cũng miễn cưỡng, cất .
“Vậy còn tứ thiếu gia , con xem, đào hoa sát liệu nguy hiểm đến tính mạng ?” Quan chủ Thanh Lam hỏi.
“Ngài đây là đang thử con ? Ngài nếu , thì nguy hiểm tính mạng , lẽ nào ?”
Quan chủ Thanh Lam vẻ cao thâm: “Ta già , cũng lúc chuẩn, con cứ tùy ý xem .”
“Tính mạng thì đáng lo. Bất quá ngài cũng sang năm thi, sát nếu phá giải thì ắt sẽ tổn hại, thi cử là thể nào . Vì chuyện mà suy sụp thì đến mức, nhưng tâm tính chắc chắn sẽ ảnh hưởng.” Tần Lưu Tây : “Bất quá phúc họa tương y, cả đời thuận buồm xuôi gió, nếu quan, một khi gặp chút trắc trở nhỏ là sẽ nên chuyện lớn. Trải qua nhiều chuyện , xét việc mới càng thấu đáo hơn, bá tánh cũng mới phúc.”
Người quan cần kinh qua sóng gió.
Quan chủ Thanh Lam gật đầu, mắt lộ vẻ tán thưởng. Hành động của con bé giúp đỡ một rường cột tương lai của đất nước, chẳng cũng là tạo phúc cho bá tánh ?
Ông thêm về việc , chỉ chuyển sang chuyện nhà họ Tư: “Nhà họ Tư vội vàng giữ con , đoán bọn họ ắt điều nhờ, con trong lòng nên . Nếu thể thì cứ nhận lời, nếu thể thì cứ thẳng tuổi còn nhỏ, học thuật tinh thông từ chối là .”
“Sư bá họ nhờ chuyện gì ?” Tần Lưu Tây hỏi .
Quan chủ Thanh Lam gật đầu: “Tổ tiên nhà họ Tư là nữ tử đầu gia tộc, kén rể về chồng, nhưng chịu lời nguyền trăm năm: nếu sinh con trai thì ắt c.h.ế.t yểu, sinh con gái thì sống qua nổi 25 tuổi. Tư gia cô nương năm nay mười sáu, cách đại nạn đến chín năm, bắt đầu kén rể . Tư gia lão gia vội vàng như , e là nhờ con giúp phá giải lời nguyền trăm năm .”
“Là lời nguyền gì mà kéo dài như , trăm năm ai phá giải ?”
“Hẳn là vu thuật.” Quan chủ Thanh Lam lắc đầu: “Nhà họ Tư mấy năm nay vẫn luôn là tín đồ của Thanh Lam Quan. Thể chất của Tư cô nương đặc thù, dễ hồn lìa khỏi xác, miếng ngọc phù là tặng cho cô quà mười tuổi, mà vỡ mất. Cũng chứng hồn lìa khỏi xác của cô liên quan đến lời nguyền . Ta lật xem hết bút ký của tổ tiên, cũng tạm thời cách nào phá giải lời nguyền . Mà cô , mới 21 tuổi hương tiêu ngọc vẫn, cho nên hiện giờ là Tư cô nương đang gánh vác gia nghiệp.”
Tần Lưu Tây thầm nghĩ, như , tài sản nhà họ Tư đều trong tay Tư Lãnh Nguyệt cả? Hóa là một phú bà!
Nàng đang định gì đó thì đột nhiên “Hửm?” một tiếng: “Ban ngày nên chuyện khác, cái là tới ngay. Cô hồn lìa khỏi xác . Ngài đến Tư gia , con một lát sẽ ngay.”
Tần Lưu Tây đợi quan chủ Thanh Lam phản ứng, hình thoắt một cái, nhảy xuống xe ngựa biến mất đường phố.
