Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 254: Mượn chỗ quý giá dùng một chút

Cập nhật lúc: 2025-10-25 06:22:06
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trường Sinh Điện chi nhánh ở Đại Phong, thành Thanh Châu cũng ngoại lệ. Cửa hàng đại lộ Chu Tước, vị trí cực , cách trang hoàng cũng khác mấy so với ở Li Thành, chỉ thêm hoa văn trang trí là hoa thạch lựu – loài hoa cát tường của Thanh Châu.

Lúc Tần Lưu Tây đến, trong cửa hàng khách, chỉ một vị trợ lý đại phu trung niên và một tiểu nhị đang quầy ghi chép d.ư.ợ.c liệu. Khi Tần Lưu Tây bước , liền bỏ công việc đang , bước đón.

“Khách nhân nhu cầu gì ạ? Mua thuốc, bốc t.h.u.ố.c theo đơn tìm đại phu xem bệnh?” Tiểu nhị Tần Lưu Tây, chân mày khẽ nhíu . Người trông vẻ quen mắt, gặp ở nhỉ?

Chưa kịp để nhớ , ngoài cửa vọng đến tiếng ồn ào. Tiểu nhị , thấy một phụ nữ đang ôm một đứa bé mặt dính đầy máu, vẻ mặt đầy do dự trong, dám.

Tiểu nhị rõ xong lập tức kinh hãi kêu lên: “Đỗ đại phu, mau xem cô bé !”

Đỗ đại phu đang trong phòng khám vội dậy tới, thấy khuôn mặt bé gái liền kêu lên một tiếng “Ai da!”: “Sao thành thế ? Mau trong .”

Người phụ nữ lúc mới bước , nhưng về phía Tần Lưu Tây.

“Bị ?” Đỗ đại phu đến gần kỹ hơn: “Vết rách mặt sâu, e là dù lành cũng sẽ để sẹo mất.”

Da mặt trẻ con vốn non nớt mỏng manh, chiếc roi ngựa móc câu quất trúng, là da tróc thịt bong cũng quá lời. Hơn nữa, tên Đồ Cửu vốn phóng ngựa tùy tiện, tốc độ cực nhanh, cú vung roi mang theo quán tính mạnh như , vết thương càng thêm nặng.

Người phụ nữ xong, nước mắt lã chã rơi xuống.

Đỗ đại phu hỏi: “Mà vết thương bao lâu ? Có dùng t.h.u.ố.c gì mà m.á.u chảy nữa?”

Vết thương trông cũng giống rắc t.h.u.ố.c Kim Sang, thế mà cầm m.á.u .

Tiểu nhị khuôn mặt Yến Nhi, cũng cảm thấy mặt nhói đau theo, ánh mắt đầy thương cảm: “Cô bé đau lắm ? Đừng sợ, đại phu sẽ giúp con chữa khỏi.”

Yến Nhi lắc đầu: “Yến Nhi đau.”

Mọi xong càng thêm thương xót. Bị thương thành như thể đau ? Chắc là đứa bé hiểu chuyện, nỡ lớn lo lắng nên mới .

Yến Nhi đang thật, cũng Tần Lưu Tây cho bé ăn thứ gì mà còn cảm thấy đau nữa.

Đỗ đại phu bảo hai con chiếc giường trong tiệm, sai tiểu nhị gọi d.ư.ợ.c đồng tới.

“Đại phu, cô sẽ chữa thương cho con gái .” Người phụ nữ tuy cảm kích vì Trường Sinh Điện đuổi họ , nhưng vẫn nhớ lời Tần Lưu Tây , bèn nhắc một câu.

Đỗ đại phu và tiểu nhị đều sững sờ, về phía Tần Lưu Tây.

“Không sai, mượn chỗ quý giá của các vị dùng một chút.” Tần Lưu Tây .

Đỗ đại phu thấy nàng tuổi còn quá trẻ, : “Cô y thuật ? Không coi thường cô, cho dù cô thuật Kỳ Hoàng nữa, nhưng đứa bé tuổi còn nhỏ yếu ớt, vết thương còn ở mặt, chịu nổi cô bừa .”

Ý tứ chính là, cô bậy thì kiếm lớn tuổi khỏe mạnh mà thử, đừng khổ đứa bé.

Người phụ nữ chút run sợ, về phía Tần Lưu Tây. Cô đúng là còn trẻ quá, liệu thể giỏi hơn đại phu của Trường Sinh Điện ?

Tiểu nhị gọi chưởng quầy.

Tần Lưu Tây : “Ta dám nhận việc , tự nhiên là nắm chắc.”

Thư Sách

Chưởng quầy vén rèm bước , thấy lời thì mày nhíu . Ông đầu tiên về phía đứa bé mặt thương, thấy rõ vết thương của bé cũng hít một lạnh. Vết thương nặng quá, dù lành cũng chắc chắn để sẹo! Con gái nhà mà mặt sẹo thì khổ .

Ông Tần Lưu Tây, định khuyên cô đừng bậy, lấy đứa bé trọng, nhưng khi rõ khuôn mặt Tần Lưu Tây, ông kinh ngạc vô cùng, tin nổi dụi dụi mắt .

Là cô ! Chính là cô !

Không thì Trường Sinh Điện ngày hôm nay. Chủ nhân dặn đắc tội với vị .

Thanh Bình Quan, Tần Bất Cầu.

Diệp chưởng quầy lập tức đến mặt nàng, cúi chắp tay, kích động : “Ngài... ngài đến đây ạ?”

Hửm? Quen ?

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Ông ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-254-muon-cho-quy-gia-dung-mot-chut.html.]

Nàng thật cũng tín vật thẻ bài của Trường Sinh Điện, nếu họ cho mượn chỗ thì dùng tín vật là . vị chưởng quầy nhận .

“Tiểu nhân tự nhiên ạ. Chủ nhân sớm cho treo họa chân dung của ngài ở các chi nhánh, để phòng ‘lũ lụt tràn miếu Long Vương’, một nhà nhận , thuộc hạ bên mạo phạm đến ngài.” Diệp chưởng quầy cung kính .

Đỗ đại phu mù tịt: “?”

Tiểu nhị cũng chợt lóe lên linh quang. Bức họa? , trong sương phòng ở hậu đường treo một bức họa, chẳng giống mắt ?

“Chưởng quầy, vị là...?” Đỗ đại phu tò mò hỏi.

“Đây là Bất Cầu công tử, là đạo y của Thanh Bình Quan ở Li Thành, là quý hữu của chủ nhân, càng là khách quý của Trường Sinh Điện.” Diệp chưởng quầy giới thiệu.

Đồng tử Đỗ đại phu co rút .

Trong nội bộ Trường Sinh Điện một quy tắc: phàm là d.ư.ợ.c liệu trong Trường Sinh Điện, bất kể là loại gì, Tần Bất Cầu của Thanh Bình Quan đến lấy thì đều miễn phí bộ.

“Miệng lưỡi ông cũng lanh lợi đấy. Khoan hãy chuyện , bảo lấy nước ấm tới đây, chỉ tơ tằm trắng, kim khâu...” Tần Lưu Tây những thứ cần. Cứu , còn chuyện bức họa gì đó, tính sổ với tên Phong Hắc Thương .

Diệp chưởng quầy liếc tiểu nhị, cũng dám hỏi nhiều, vội vàng lui xuống sắp xếp.

Tất cả đồ vật mang tới, Tần Lưu Tây với Yến Nhi đang giường: “Em ngủ một giấc , đảm bảo, lúc em tỉnh là sẽ khỏi .”

Vì viên kẹo t.h.u.ố.c lúc , Yến Nhi đối với nàng một sự tin tưởng mù quáng, liền ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Lưu Tây liền ấn huyệt gây mê của bé, Yến Nhi nhắm mắt , .

Người phụ nữ kinh hãi: “Công... công tử, con gái nó...?”

“Miệng vết thương quá sâu, nếu lành nhanh và hồi phục thì nhất định khâu . Quá trình khâu, cho dù dùng ma phí tán (thuốc tê) sẽ đau, nhưng con bé tỉnh thấy kim chỉ di chuyển mặt chắc chắn sẽ sợ hãi. Ngất thấy gì thì cũng mặt xảy chuyện gì, cũng sẽ ám ảnh khi thấy kim chỉ.” Tần Lưu Tây giải thích: “Chờ xử lý xong vết thương, con bé sẽ tỉnh .”

Người phụ nữ cảm kích vô cùng, quỳ xuống dập đầu lạy nàng: “Đa tạ công tử săn sóc.”

“Đứng lên . Bà nếu sợ thì thể cần , nếu xem thì quá trình trị liệu tiếp theo cũng đừng ồn, kẻo phiền .”

ồn, nhất định ồn.” Người phụ nữ che miệng , còn lùi về hai bước, chỉ sợ vướng chân nàng.

Tần Lưu Tây lúc mới rửa tay khử trùng, tự cầm chiếc khăn bông mềm mại thấm nước ấm lau vết m.á.u miệng vết thương của Yến Nhi, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, như sợ đau đứa bé.

Đợi đến khi m.á.u loãng lau sạch sẽ, miệng vết thương lộ càng thêm dữ tợn, khiến mà thấy thương tâm, chỉ hít hà vì xót xa.

Tư Lãnh Nguyệt mà càng thêm căm ghét tên Đồ Cửu , lạnh lùng : “Tên Đồ Cửu thật đáng ch·ết! Một đứa bé ngoan ngoãn mà chịu tội lớn như .”

Tần Lưu Tây gì, ánh mắt cũng hề đổi, chỉ chuyên chú động tác tay một cách trật tự.

Kẻ gây nghiệt ắt sẽ báo ứng. Đứa bé chịu bao nhiêu khổ sở, thì tên Đồ Cửu cũng sẽ gánh bấy nhiêu quả báo, sai lệch nửa phân.

Công bằng, công đạo!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...