Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 257: Vận rủi chuyên chọn người mệnh khổ

Cập nhật lúc: 2025-10-25 06:22:09
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây chẳng những dầu muối ăn , mà miệng lưỡi còn cực kỳ độc địa, thực sự khiến Đồ Tam nãi nãi tức đến nhẹ.

Nhà họ Đồ ở phủ thành Thanh Châu tuy là quyền quý hàng đầu, nhưng vì là thông gia với phủ An Thành Hầu nhà họ Mông, một vị Đồ Tam nãi nãi xuất từ Mông thị, nên sự sủng ái của Mông Quý phi, nhà họ Đồ cũng thơm lây, thuyền lên theo nước, ở địa phương cũng uy thế.

Chỉ là cái uy thế , là danh tiếng , là cáo mượn oai hùm, thì khó .

Cũng chính vì điều , mắt đều dám công khai chọc nhà họ Đồ, đặc biệt là vị Đồ Tam nãi nãi . Đằng chính là phủ An Thành Hầu, Quý phi nương nương đang sủng ái là cô ruột của bà , ai mà nể mặt bà vài phần?

Thư Sách

Tần Lưu Tây thì !

Nàng chọc tức Đồ Tam nãi nãi xong, thấy d.ư.ợ.c đồng bưng bình nước tuyết nhỏ tới, liền cầm một chiếc chén t.h.u.ố.c sạch, đổ bột trân châu nhất , thêm nước tuyết, cho Ngọc Tuyết Cơ , khuấy thành dạng sệt.

Lọ Ngọc Tuyết Cơ mở , mùi hương lạnh đặc trưng của nó liền lan tỏa, khiến tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Mắt Đồ Tam nãi nãi đỏ ngầu, trong lòng rỉ máu.

Ngọc Tuyết Cơ quý giá như , mà cô cứ thế đổ cái bát gì đó khuấy như khuấy cháo.

điều càng khiến bà đỏ mắt hơn là, bôi thứ t.h.u.ố.c sệt đó lên mặt con bé nhà quê rách rưới đang giường sập .

Đồ Tam nãi nãi nhíu chặt mày thành hình chữ "川" (xuyên), chút ghê tởm lấy khăn tay che mũi, lùi hai bước, dường như thể tránh xa cái vẻ nghèo khổ một chút.

Tần Lưu Tây bôi hỗn hợp bột trân châu lên vết thương dài, dùng băng gạc mỏng nhẹ thoáng khí băng , lúc mới xem như thành bộ quá trình trị liệu.

Đương nhiên, đơn t.h.u.ố.c tác dụng giảm đau, an thần, tiêu sưng, cũng uống kèm theo.

Đồ Tam nãi nãi thật phun một ngụm m.á.u tươi ngay tại chỗ.

Tên nhóc hỗn xược từ , dùng thứ quý giá ngàn vàng như Ngọc Tuyết Cơ cho một con bé nhà quê nghèo kiết xác?

Đồ Tam nãi nãi hít sâu một , cố nén , vẫn còn một ít.

nhắm mắt, : “Lọ Ngọc Tuyết Cơ ngươi cũng dùng , phần còn thể nhường cho ? Lời ban nãy vẫn còn hiệu lực, giá gấp mười .”

Tần Lưu Tây như thấy, chỉ đặt ngón tay lên mạch của Yến Nhi, thấy mạch tượng định mới yên tâm.

“Vị ...”

Tần Lưu Tây liếc mắt qua, ánh mắt sắc như dao.

Đồ Tam nãi nãi ánh mắt đó đ.â.m trúng, loạng choạng lùi ba bước, sắc mặt tái nhợt, tim đập kinh hoàng.

“Cho dù trả giá gấp trăm bạc, Ngọc Tuyết Cơ cũng thể nhường cho bà. Ra ngoài.” Tần Lưu Tây lạnh lùng .

Sắc mặt Đồ Tam nãi nãi từ tái nhợt chuyển sang xanh mét. Bà xoay ngoài, trở xe ngựa mới kinh ngạc phát hiện cả mềm nhũn, lưng lạnh toát.

“Tam nãi nãi, tên quá càn rỡ, dám coi thường ngài như ! Còn lọ Ngọc Tuyết Cơ nữa, dùng cho con bé nhà quê đó, thật là phí phạm của trời!” Nha áo hồng với vẻ mặt khó chịu.

Đồ Tam nãi nãi nhắm mắt , cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ. Hồi lâu , bà mới mở mắt , phân phó: “Bảo Hà Nhị tới đây, cử hai theo dõi xem , điều tra xem con bé nhà quê thương là cái thá gì.”

Kẻ thế mà dùng Ngọc Tuyết Cơ chữa mặt cho nó, đúng là đồ bỏ .

Bên trong cửa hàng Trường Sinh Điện, Tần Lưu Tây với phụ nữ: “Ngọc Tuyết Cơ hiệu quả kỳ diệu, nhưng cũng chỉ bôi một là khỏi hẳn, t.h.u.ố.c còn vài nữa. nếu bà về nhà thì sẽ giữ t.h.u.ố.c , thậm chí thể giữ nổi mạng của hai con bà.”

Sắc mặt phụ nữ trắng bệch, định gì đó nhưng môi chỉ mấp máy.

đứa con gái đang ngủ yên giường sập, nuốt nước bọt, : “Công tử, mặt con Yến Nhi nhà ... nhất định dùng t.h.u.ố.c ạ? nó chắc chắn quý giá, chúng chỉ là nhà nông bình thường, chỉ sợ...”

“Trên bao nhiêu bạc?” Tần Lưu Tây hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-257-van-rui-chuyen-chon-nguoi-menh-kho.html.]

Người phụ nữ sững sờ, vội vàng sờ túi tiền , lục lọi khắp nơi mới xòe tay , một nắm tiền đồng ít ỏi đáng thương hiện mặt Tần Lưu Tây.

Bà đỏ mặt : “Chỉ... chỉ thôi ạ.”

Diệp chưởng quầy nín thở.

Nói thật, đừng là Đồ Tam nãi nãi chịu trả giá gấp mười , ngay cả ông đây, trong lòng cũng bắt đầu thấy tiếc... , là đau như cắt.

Tần Lưu Tây cầm lấy tiền đồng tay bà, còn dư một đồng, nàng gập tay bà , : “Thế là đủ .”

Người phụ nữ ngẩn , đôi mắt đỏ hoe.

Đủ? Sao mà đủ ? Bán cả con bà cũng đủ.

Bà quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái: “Công tử, ngài lòng , hiểu, nhưng thể liên lụy ngài . Mặt Yến Nhi cứ như cũng , cũng mãn nguyện, cũng chấp nhận. Con gái nhà nông, dung nhan kém một chút, cuộc sống cũng sẽ qua thôi.”

“Ta sẽ cho con bé hồi phục . Nếu bà sợ liên lụy thì cần nữa. Cứ như , hai con bà tạm thời ở Trường Sinh Điện, nơi đại phu t.h.u.ố.c cho Yến Nhi, cũng cần sợ ai cướp mất t.h.u.ố.c .” Tần Lưu Tây xong còn liếc Diệp chưởng quầy một cái.

Diệp chưởng quầy giật , vội vàng : “ , Trường Sinh Điện cũng phòng bệnh cho bệnh nhân tạm trú.”

Người phụ nữ chút do dự.

Tư Lãnh Nguyệt thấy , bay tới bên cạnh Tần Lưu Tây, : “Tần đại sư, bà nỗi lo riêng. Đồ Tam nãi nãi chịu nuốt cục tức , bà chắc chắn sẽ cho điều tra. Nếu tra nhà chồng của phụ nữ , e là nhà chồng sẽ đến ầm lên.”

“Không chỉ là ầm lên, mà là sẽ mất mạng.” Ánh mắt Tần Lưu Tây lạnh băng.

Tư Lãnh Nguyệt nhíu mày: “Ý ngươi là?”

“Đồ Tam nãi nãi bỏ lỡ lọ Ngọc Tuyết Cơ . Nếu để phụ nữ mang t.h.u.ố.c , bà chắc chắn sẽ đến nhà phụ nữ . Chỉ cần một câu , một chút ân huệ nhỏ là thể lấy t.h.u.ố.c tay.” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Bà chỉ sinh Yến Nhi, trong mắt chồng thì thuộc loại gà đẻ trứng. Đã đẻ thì bỏ cũng chẳng . Con trai còn đó, tiền cưới vợ khác, sinh một đàn con cháu, gì mà thể? Đàn ông bạc tình cũng là lẽ thường.”

Nàng về phía Tư Lãnh Nguyệt: “Trên đời thâm tình như cha ngươi hiếm lắm.”

Ánh mắt Tư Lãnh Nguyệt ấm áp hẳn lên, nhưng nghĩ đến nhà chồng của phụ nữ , : “ cho dù họ về, cứ ở đây, nhà họ Đồ chỉ cần bóng gió một chút, e là chồng của phụ nữ cũng sẽ tìm đến gây sự.”

“Trường Sinh Điện cũng là nơi ai gây sự là gây sự .” Tần Lưu Tây thần sắc thờ ơ.

Tư Lãnh Nguyệt : “Tuy Trường Sinh Điện sợ, nhưng để tránh phiền phức, vẫn tính toán một chút. Ngươi tuy sợ phiền phức, sợ chuyện, nhưng chỉ sợ mệnh của họ trong tay . Ngươi , trong mắt nhiều đàn ông, vợ con đều là của riêng họ, mặc cho họ xử trí. Nếu thật sự cưỡng ép mang họ , ngươi là ngoài, cả Trường Sinh Điện cũng . Nhà nông cũng nhiều kẻ đ.á.n.h vợ, thậm chí đ.á.n.h ch·ết vợ mà nhà chồng coi nhẹ. Dù đưa lên công đường cũng chỉ đ.á.n.h mấy roi coi như xử án xong.”

Giọng Tư Lãnh Nguyệt nhàn nhạt, nhưng lộ vẻ bất đắc dĩ và thở dài. Thời đại là thế, tình đời là , vận mệnh của phụ nữ hiếm khi do chính kiểm soát. Mà nhà nông càng như thế. Dây thừng chuyên đứt chỗ mỏng manh, vận rủi chuyên chọn mệnh khổ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...