Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 260: Nhãi ranh càn rỡ

Cập nhật lúc: 2025-10-25 06:22:12
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người nhà họ Cao ngờ sự việc diễn biến thành thế . Họ nghĩ nếu đối phương cho đón thì cứ ầm lên là . Dù cũng là nhà , đối phương lấy lý do gì mà cho đón?

ngờ, thứ t.h.u.ố.c dùng bạc để mua. Chẳng đưa bạc ?

Thư Sách

“Này... chẳng đưa ?” Bà chồng họ Cao chỉ mặt cháu gái hỏi.

Tần Lưu Tây : “Lần t.h.u.ố.c đắp nửa bán nửa tặng. Không thể gọi là đưa. À, bà đưa bao nhiêu bạc?” Câu nàng hỏi Cao nương tử.

Mặt Cao nương tử nóng bừng, : “Hai mươi chín văn ạ.”

Còn nửa đồng bạc, gì đến cả ngàn lượng một đắp thuốc.

Dù chỉ , bà chồng họ Cao cũng xót của đến mức kìm , buột miệng mắng: “Mày điên ? Hai mươi chín văn mà mày cũng dám tiêu là tiêu...”

Lời thốt , bà cảm thấy gì đó , liếc đám Tần Lưu Tây, thấy họ đang như , mặt già nóng ran.

cũng thuộc loại mặt dày, xun xoe : “Nghe là ngài thấy chuyện bất bình nên mới tay giúp cháu gái nhà chữa thương. Tiểu quý nhân , ngài thì cho trót, cứ tặng t.h.u.ố.c cho chúng thôi. Bồ Tát sẽ phù hộ cho ngài.”

Diệp chưởng quầy tức đến bật : “Thuốc cả vạn lượng bạc mà tặng là tặng ? Bà thím , chắc vứt hết cả mặt mũi mới dám lời nhỉ?”

“Vậy thì cô việc gì giúp cháu gái chữa trị, xen chuyện bao đồng gì.” Bà chồng lẩm bẩm: “Chúng cũng bạc đó. Đây chẳng là chữa nửa vời, giúp gội đầu ướt khô .”

Tim Tư Lãnh Nguyệt lạnh : “Sao mặt dày vô sỉ đến thế.” Không cảm ơn thì thôi, còn sang trách ân nhân xen việc của khác?

Tần Lưu Tây khoanh tay đó, mặt chút gợn sóng, dường như hề những lời vô liêm sỉ ảnh hưởng.

“Con bé ở đây, thì sẽ chữa khỏi. Nếu các đón , thì nó sống ch·ết cũng liên quan đến Trường Sinh Điện, liên quan đến .” Tần Lưu Tây lạnh lùng .

mà...”

Tần Lưu Tây về phía bà chồng họ Cao: “Bà lão , thấy ấn đường bà tối đen, dạo gần đây hình như tai kiếp đổ máu. Cẩn thận kẻo lợi lộc chẳng thấy, rước họa . Hơn nữa, lông mày bà dựng ngược, giọng chua ngoa, miệng ngừng (lọt gió), thích ham lợi nhỏ tính toán chi li, coi chừng về già phúc, cả đời nghèo khó.”

“Ngươi... ngươi cái gì...”

“Muốn mang t.h.u.ố.c , chẳng là vì nhà họ Đồ hứa hẹn lợi lộc cho các ?” Tần Lưu Tây tiến lên một bước, khí thế bức , ánh mắt tàn nhẫn: “Sao nào? Tưởng , ngốc nghếch đến mức đưa t.h.u.ố.c cho các mang , để các bán đổi lấy vàng bạc thật ?”

Khí thế của nàng bung , bà chồng họ Cao lập tức sợ hãi, mặt trắng bệch, run lẩy bẩy.

Người... công tử là kẻ tàn nhẫn! Trong đầu bà chồng họ Cao nảy sinh nhận thức đó.

Tần Lưu Tây bọn họ, giọng trầm thấp nhưng đanh thép: “Trở về cho nhà họ Đồ , t.h.u.ố.c , bất kể họ trả bao nhiêu bạc cũng lấy , đừng uổng công tốn sức nữa.”

Nàng đầu Cao nương tử: “Vẫn là câu đó, con bé ở đây, thể chữa cho nó. Ngoài thì thể.”

Cao nương tử gắng sức gật đầu, quỳ xuống dập đầu mấy cái thật mạnh về phía nàng: “Công tử, hiểu , trách ngài. Đại ân đại đức của ngài, con xin ghi lòng tạc .”

Tần Lưu Tây với Diệp chưởng quầy: “Bảo họ .”

Diệp chưởng quầy gọi hai tiểu nhị bắt đầu đuổi .

chồng họ Cao thấy của Trường Sinh Điện cứng rắn như cũng dám ở lâu, chỉ là mặt mày lộ vẻ cam lòng, miệng lẩm bẩm c.h.ử.i rủa bỏ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-260-nhai-ranh-can-ro.html.]

Tư Lãnh Nguyệt theo Tần Lưu Tây hậu đường, hỏi: “Ngươi thật sự mặc kệ ? Cứ để họ mang đứa bé đó ?”

“Ngươi cũng đó, và Trường Sinh Điện lý do gì để giữ con bé .” Tần Lưu Tây : “Yên tâm , nếu hứa thì tự nhiên sẽ . Yến Nhi ở đây, cũng cách t.h.u.ố.c cho con bé.”

Tư Lãnh Nguyệt nghĩ đến thủ đoạn và bản lĩnh của nàng, liền kìm nén .

Tần Lưu Tây liếc nàng: “Xem ngươi dáng mỹ nhân băng giá, ngờ cũng lòng bụng như .”

Tư Lãnh Nguyệt sững sờ, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Năm mươi năm , nhà họ Tư tuyệt tự con trai cuối cùng, từ đó về sinh đều là nữ tử, cũng chỉ thể để nữ tử chủ gia đình, kén rể về tế (chồng ở rể), đời đời truyền . Đến đời cũng , tự nhiên nỡ các cô nương chịu khổ.”

Tần Lưu Tây thấy giọng nàng mang theo một tia bất đắc dĩ, cũng tiếp chủ đề nữa: “Con bé họ mang cũng , tuy gặp khó khăn, nhưng tử khí tan một chút.”

“Chỉ sợ Đồ Tam nãi nãi thẹn quá hóa giận mà trút giận lên con họ, khiến họ chịu khổ.” Tư Lãnh Nguyệt hừ lạnh.

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Muốn giúp họ ? Ngươi cách ?”

Tư Lãnh Nguyệt mân mê ngón tay: “Cứ xem phản ứng của Đồ Tam nãi nãi .”

“Được, về nhà ngươi . Chắc quan chủ và cha ngươi cũng sốt ruột chờ .” Tần Lưu Tây dậy.

Phản ứng của Đồ Tam nãi nãi ư? Khi nhận báo cáo của quản sự, bà tức đến mức đập vỡ cả bộ ấm chén men xanh Tứ quân tử, khuôn mặt trang điểm phấn son cũng méo xệch .

“Nhãi ranh càn rỡ!” Bà đập bàn giận mắng.

Viên quản sự trung niên : “Thưa Tam nãi nãi, bà già họ Cao vẫn còn quỳ ở bên ngoài, là nếu bạc thì sẽ đưa t.h.u.ố.c cho họ.”

Đồ Tam nãi nãi tức đến bật : “Mụ nhà quê ngu dốt đúng là gì cả! Tên nhóc hỗn xược rõ là sai , thể dễ dàng giao t.h.u.ố.c như ? Mụ ăn đất ăn đến lú lẫn , đến cả ý tứ của cũng hiểu? Còn bảo là t.h.u.ố.c điều chế xong mang . Cái gì gọi là ‘điều chế xong’? Chính là thứ hồ dán sền sệt đó! Ta là Ngọc Tuyết Cơ, chứ thứ hồ dán đó về để ăn chắc? Còn hơn một ngàn lượng một đắp, tưởng bạc của là gió thổi tới ?”

Đồ Tam nãi nãi tận mắt thấy Tần Lưu Tây điều chế thứ hồ dán đó đắp lên mặt con bé tiện tỳ . Nếu Tần Lưu Tây nhà họ Cao là do bà sai đến, tự nhiên sẽ đang vòng vo lấy lọ Ngọc Tuyết Cơ. Tần Lưu Tây ngốc, thể cứ thế đưa t.h.u.ố.c .

“Bảo mụ cút ! Đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, chẳng tích sự gì!” Đồ Tam nãi nãi tức chịu nổi. Người nhà họ Cao chẳng những mang t.h.u.ố.c về, mà còn để Tần Lưu Tây mượn tay họ sỉ nhục bà một phen.

Thật tức ch·ết mà!

Đồ Tam nãi nãi càng nghĩ càng nuốt trôi cục tức, tàn nhẫn : “Cho dạy dỗ bọn họ một trận cho ! Nếu cơn tức của khó mà nguôi .”

“Vâng ạ.”

Viên quản sự trung niên vội lui xuống sắp xếp.

Chẳng mấy chốc, nhà họ Cao đập phá tan hoang, bà chồng tát hai cái nổ đom đóm mắt, răng rụng mất hai cái. Bà sưng mặt, la, c.h.ử.i rủa con Cao nương tử là đồ chổi, bắt con trai giấy bỏ vợ.

Cao nương tử ôm chặt con gái, mặc kệ nắm đ.ấ.m giáng xuống, chỉ cố gắng che chở cho đứa bé trong lòng, tim như tro tàn. Bà hiểu, con gái bà chịu khổ thì cũng đành chịu, quý nhân giúp đỡ là may mắn lắm . nỗi khổ khiến nhà càng thêm giày vò? Ông trời mù quáng đến thế, chỉ chọn mệnh khổ mà hành hạ?

Mà bên , Tần Lưu Tây và Tư Lãnh Nguyệt phát hiện của Đồ Tam nãi nãi theo dõi, thần sắc lạnh lùng.

“Xem dọa ch·ết đây.” Tư Lãnh Nguyệt lướt tới, che kín mắt tên thị vệ .

Hộ vệ dùng sức dụi dụi mắt. Người ?

Một cơn gió lạnh lẽo âm u thổi qua bên tai, “Ngao” lên một tiếng, nhảy bổ khỏi con hẻm tối tăm đáng sợ.

Loading...