Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 263: Tần Lưu Tây là người giải lời nguyền?
    Cập nhật lúc: 2025-10-26 00:56:59
    Lượt xem: 19 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây cũng ông cháu Vương công âm thầm gì lưng . Lúc , nàng đang trong phòng khách nhà Tư Lãnh Nguyệt, Tư Đồ đối diện đang nước mắt nước mũi giàn giụa kể lể nỗi khổ tâm của cảnh gà trống nuôi con, nuôi lớn sợ con gái tùy thời rời xa .
Tư Đồ đôi mắt sưng đỏ Tần Lưu Tây: “Tiểu đạo trưởng, ngài là bản lĩnh lớn, ngài nhất định giúp cứu con gái . Nó mà theo nó , cũng sống nổi nữa, cũng theo thôi.”
“Đi theo gì?” Tần Lưu Tây cố ý : “Nó mà mất , gia sản khổng lồ nhà họ Tư chẳng sẽ rơi tay ông ? Ông còn thể cưới vợ sinh con, con cái còn thể mang họ của ông nữa, thế ?”
Tư Đồ trừng lớn mắt: “Ngươi... ngươi thế mà ?”
“Chẳng lẽ đây là lẽ thường tình ? Đàn ông ở rể nhà họ Tư, lẽ nào từng ai như ?”
“Đương nhiên là ! Nếu thì còn đến lượt chúng chắc?” Tư Đồ buột miệng : “Đàn ông ở rể nhà họ Tư, một khi cửa thì đều chung thủy như một, từng sinh tâm tư độc ác đó. Người , nhưng đây thì từng nghĩ tới. Ta nguyện thủ tiết vì nương tử cả đời.”
Thân thể ông chỉ nương tử ông chạm , đám yêu ma quỷ quái khác đừng hòng.
Tư Đồ còn lườm Tần Lưu Tây một cái. Tư tưởng của vị tiểu đạo trưởng quá lành mạnh.
Tần Lưu Tây: “!”
Quan chủ Thanh Lam ho khan một tiếng: “Đàn ông ở rể nhà họ Tư đa phần đều là trẻ mồ côi tìm ở thiện đường. Những ở rể đây, khi thê chủ (vợ chủ gia đình) qua đời, hoặc là giúp nhà họ Tư lo liệu sản nghiệp, hoặc là u uất mà c.h.ế.t, hiếm ai sống qua nổi tuổi 40.”
“Ồ, thuật trị chồng thật.” Tần Lưu Tây hiểu .
“Nói bậy! Bọn đây là chung thủy!” Tư Đồ bất mãn.
đúng đúng, ông gì cũng đúng hết.
Tư Lãnh Nguyệt từ ngoài cửa bước . Nàng tắm gội, một bộ y phục gặp khách, tóc búi nhẹ nhàng. Có lẽ vì hồn lìa khỏi xác quá lâu nên tinh thần lắm.
Tư Đồ thấy con gái bắt đầu xót xa, nước mắt chực trào : “Các vị xem kìa, nào hồn lìa khỏi xác tỉnh , mặt nó cũng trắng bệch còn giọt máu. Con gái khổ quá mà.”
“Cha, con chỉ mệt thôi.” Tư Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ .
“Lần nào con cũng .” Tư Đồ lau nước mắt: “Lần nào con hồn lìa khỏi xác, cha cũng sợ linh hồn con về nữa.”
Tư Lãnh Nguyệt về phía Tần Lưu Tây: “Để ngươi chê .”
Tần Lưu Tây lấy từ trong lòng chiếc túi gấm, đưa qua: “Ngươi đeo cái lên , thể hộ định hồn, tà ma dám xâm phạm.”
Tư Đồ , cũng nín , mắt hau háu chằm chằm chiếc túi gấm.
Thư Sách
Tư Lãnh Nguyệt cũng từ chối, mở túi , đổ chuỗi hạt kim châu , vuốt ve những hạt châu tròn bóng khắc phù văn, khỏi vui mừng: “Quý giá quá.”
Tần Lưu Tây để tâm mà xua tay: “Chỉ là vật hộ thôi mà.”
Tư Lãnh Nguyệt hiếm khi nở nụ . Dưới sự thúc giục của cha, nàng đeo chuỗi hạt lên tay. Ngay khi nàng đeo lên, Tần Lưu Tây bấm một cái quyết đ.á.n.h tới.
Cái quyết đó đ.á.n.h xuống, Tư Lãnh Nguyệt cảm giác rõ ràng chuỗi hạt tay siết một chút, lỏng chặt, sẽ dễ dàng tuột . Nàng khỏi về phía Tần Lưu Tây.
“Chuỗi hạt nuôi dưỡng mấy năm, cũng ai sẽ dùng tới, mỗi mập ốm giống . Ta thấy ngươi đeo lỏng nên siết một chút.” Tần Lưu Tây : “Như ngươi cũng sẽ tùy tiện rơi mất pháp khí hộ . Lại pháp quyết gia trì, cũng sợ ngoại lực phá hủy.”
Tâm tư quả thực hiếm .
Tư Lãnh Nguyệt về phía Tần Lưu Tây, trong mắt ánh lên tia sáng.
“Cho , ngươi chẳng là còn ?” Nàng hỏi.
Tần Lưu Tây nhún vai: “Pháp khí đều là để cho duyên hộ . Không thì là . Hơn nữa, mới một hộp kim châu, lát nữa rảnh rỗi thể luyện khí nuôi dưỡng.”
“Ngoài kim châu , dùng ngọc cũng ?” Tư Lãnh Nguyệt hỏi.
Tần Lưu Tây gật đầu: “Ngọc là do trời đất tự nhiên tạo thành, dùng để pháp khí hoặc bày trận đều .”
Chỉ là ngọc dễ vỡ hơn kim châu, chịu va đập. Giống như miếng ngọc phù Tư Lãnh Nguyệt đeo đây , va nhẹ một cái nứt , dù vỡ vụn nhưng cũng đủ để cho con dã quỷ chút đạo hạnh nhập .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-263-tan-luu-tay-la-nguoi-giai-loi-nguyen.html.]
Tư Lãnh Nguyệt như nghĩ thông suốt điều gì: “Ta .”
Tư Đồ chen lời : “Tiểu đạo trưởng, chúng còn một chuyện cầu xin, chính là...”
“Cha, cô cả . Lúc đường, con qua.” Tư Lãnh Nguyệt ngắt lời ông: “Đây là nghiệt do tổ tiên nhà họ Tư gây , nếu trả thì...”
Tư Đồ kích động : “Cho dù là gây nghiệt, trả món nợ thì cũng trả cả trăm năm , còn đủ ?”
Mặt Tư Lãnh Nguyệt sa sầm : “Cha!”
Tư Đồ thấy con gái sầm mặt, rụt cổ , lập tức sợ hãi, trông ấm ức hèn mọn: “Cha chỉ là sợ thôi mà.”
Tần Lưu Tây thấy họ như , : “Cái huyết chú , các ngươi như cũng thể gì. Nhà họ Tư trăm năm qua chắc hẳn bút ký do tiền nhân để chứ?”
Có một lời nguyền như tồn tại, nhà họ Tư vốn xuất từ Vu tộc, chắc chắn ghi chép chuyện năm đó, thậm chí ghi đầy đủ quá trình Vu tộc biến đổi thành nhà họ Tư ngày nay, để cho hậu nhân xem xét, cũng là để tìm cách giải quyết từ trong đó.
Quả nhiên, Tư Lãnh Nguyệt gật đầu. Bút ký như tự nhiên là .
“Có thể xem ?”
Tư Đồ về phía con gái. Bút ký như ở nhà họ Tư coi như bí sử, ở rể như ông tư cách xem, đó tất nhiên chỉ huyết mạch chân chính của nhà họ Tư mới xem. Đừng là ông, ngay cả bao nhiêu thế hệ đàn ông ở rể ông, cũng từng xem qua tộc sử bút ký của nhà họ Tư. Bất kể ân ái với thê chủ đến mức nào cũng xem. Chính Tư Đồ cũng từng thấy qua.
Như , ngoài thể xem ?
Ánh mắt Tư Lãnh Nguyệt lóe lên tia sáng kỳ lạ, gật đầu: “Nếu là ngươi thì thể.”
Tần Lưu Tây nhướng mày. Lời hình như ẩn ý khác.
Ngay cả quan chủ Thanh Lam cũng chút kinh ngạc: “Vì là cô thì thể?”
Ông vì cái huyết chú của nhà họ Tư cũng lật xem ít sử sách ẩn giấu mà vẫn tìm cách giải quyết, cũng từng xem bút ký của nhà họ Tư. bây giờ, Tần Lưu Tây thế mà thể.
Mấy đôi mắt đồng loạt về phía Tư Lãnh Nguyệt, chờ đợi câu trả lời.
Tư Lãnh Nguyệt im lặng hồi lâu mới chậm rãi : “Tộc sử nhà họ Tư ghi , mười năm khi huyết chú giáng xuống, Vu nữ Tư Khánh trong tộc dùng hết tu vi vu lực của bản để trộm một tia thiên cơ. Huyết chú trăm năm , sẽ mang tử khí mang nghiệp hỏa, hỏa văn (vết hình lửa). Người sẽ là giải lời nguyền cho nhà họ Tư chúng .”
Nàng Tần Lưu Tây: “Ta đêm đó thấy là nghiệp hỏa , chỉ đó là sự tồn tại đáng sợ khiến cả thần hồn cũng run rẩy. Cũng ngươi đúng như lời tổ tiên , mang hỏa văn . Ngươi xem?”
Tư Đồ chấn động. Chuyện ông từng qua, của Tư Lãnh Nguyệt cũng từng . Ông khỏi về phía Tần Lưu Tây, một câu “cho xem thử cái hỏa văn gì đó” suýt nữa thì buột miệng thốt .
Thần sắc Tần Lưu Tây hề đổi, thậm chí nửa điểm biểu cảm. Hồi lâu nàng mới phun một câu: “Vị tổ tiên nhà các ngươi, vu lực và nhan sắc đều song cả ? Hỏi chút thôi, bà trông xinh ?”
Mọi : “???” Đại sư, trọng điểm câu hỏi hình như lệch thì ?
Tư Lãnh Nguyệt thì như trút gánh nặng trong lòng. Nàng phủ nhận!
