Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 270: Một ngày thường lệ bị đại tỷ tỷ ghét bỏ
    Cập nhật lúc: 2025-10-26 02:44:34
    Lượt xem: 15 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm ma ma cho Vương thị một tách khác, thấy bà ngây , khỏi hỏi một câu: “Phu nhân, ngài đang nghĩ gì ạ?”
Vương thị ngơ ngác đáp: “Tây Nhi con bé một cửa hàng.”
“Thế chẳng ạ? Hay là đủ bạc?”
“Cửa hàng đó... vốn là tiệm bán quan tài.”
Tay Thẩm ma ma run lên, suýt nữa thì đổ chén : “Quan... quan tài?”
Vương thị gật đầu, cầm tách lên nhấp một ngụm để trấn tĩnh.
Thẩm ma ma gượng : “Đại tiểu thư đúng là... phi thường.”
Vương thị kéo kéo khóe miệng, uống một ngụm nữa, chút phiền muộn.
Cho nên , chi lớn nhà họ Tần bọn họ thêm một sản nghiệp là bán quan tài ?
Người phi thường Tần Lưu Tây trở sân nhà , bảo Kỳ Hoàng chuẩn một phần lễ vật. Nàng đến thăm sơn trưởng (hiệu trưởng) của học quán Tri Hà, cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi.
“Trần Bì, ngươi bảo Lý Thành chuẩn xe.” Tần Lưu Tây gọi Trần Bì đến phân phó, liếc thấy Tần Minh Thuần đang lấp ló ngoài cửa, liền vẫy tay gọi bé .
Tần Minh Thuần lon ton chạy tới, ngẩng đầu nàng: “Đại tỷ tỷ, ngài gọi ?”
“Con cũng ngoài cùng một chuyến, để sơn trưởng xem mặt .”
Tần Minh Thuần “A” lên một tiếng: “Vậy cần gọi cả tứ ca ạ?”
“Không gọi nó.”
Tần Minh Thuần vui sướng mặt, đôi mắt sáng lấp lánh. Tốt quá!
“Đừng mừng vội. Lát nữa biểu hiện cho , đừng để sơn trưởng chán ghét.” Tần Lưu Tây liếc : “Làm mất mặt thì cẩn thận nắm đ.ấ.m của tỷ tỷ đấy.”
Tần Minh Thuần căng thẳng hẳn lên, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Kỳ Hoàng nhanh chuẩn xong một phần lễ vật, đưa cho Trần Bì xách. Tần Lưu Tây dẫn theo họ rời phủ, về phía học quán Tri Hà.
Dọc đường , Tần Minh Thuần trong xe ngựa học thuộc lòng những gì học mấy ngày nay, nhưng đôi mắt xinh cứ láo liên, nhịn cổ ngoài cửa sổ xe ngựa.
Từ khi về Li Thành, từng thấy thế giới bên ngoài phủ. Li Thành trông thế nào, cũng .
Bị Tần Lưu Tây liếc , rụt cổ về, miệng nhỏ tiếp tục lẩm nhẩm học bài.
“Đừng nước đến chân mới nhảy. Muốn thì cứ thoải mái tự nhiên, lấm la lấm lét trông cái thể thống gì? Đến mặt sơn trưởng, đừng quên quy củ lễ nghi học là .” Tần Lưu Tây .
Tần Minh Thuần lập tức vui vẻ hẳn lên, sát cửa sổ xe ngoài, một đôi mắt đủ.
Thư Sách
Tần Lưu Tây thấy vui như , liền gõ gõ thành xe: “Chậm một chút.”
Xe ngựa chạy chậm .
Tần Minh Thuần đôi mắt Tần Lưu Tây, tràn đầy ngưỡng mộ và vui sướng: “Cảm ơn đại tỷ tỷ.”
Tần Lưu Tây: “Đâu vì . Xe chạy nhanh xóc lắm, tỷ tỷ đây yếu đuối.”
Lừa quỷ chắc. Tần Minh Thuần từng xe ngựa, xe ngựa trong phủ đây đều êm bằng chiếc , chạy nhanh mà cũng cảm thấy xóc.
gì cả, chỉ ghi nhớ trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-270-mot-ngay-thuong-le-bi-dai-ty-ty-ghet-bo.html.]
Học quán Tri Hà ngay trục đường trung tâm của Li Thành, cũng là trường học nổi danh nhất ở đây. Sơn trưởng hiện tại xuất từ gia tộc thư hương thế gia họ Đường. Một trong những vị Đại học sĩ trong triều hiện nay chính là gia chủ đương nhiệm nhà họ Đường, cũng là phụ của Đường sơn trưởng.
Nhà họ Đường đời đời đều là sách. Sơn trưởng Đường Tử Chân đỗ tiến sĩ năm tiên đế băng hà, khi đỗ tiến sĩ cũng quan mà sáng lập học quán Tri Hà, đến nay 35 năm.
Đường sơn trưởng thích đấu đá quan trường, yêu thích việc dạy học, cho nên mới lập thư quán. Tuy đào tạo nhiều nhân tài như phụ ông, nhưng cũng nhiều học trò, thanh danh . Mà việc quen với Tần Lưu Tây cũng là do một tình cờ.
Vào năm Đường sơn trưởng đến tuổi tri thiên mệnh (50 tuổi), trong một tình cờ, Tần Lưu Tây tướng mạo liền ông vấn đề về tim, cũng để địa chỉ nơi ở của , rằng tìm nàng thể cứu mạng.
Không quá hai ngày, Đường sơn trưởng quả nhiên đột ngột phát bệnh nhồi m.á.u cơ tim. Chính Tần Lưu Tây kéo ông từ tay quỷ sai trở về. Vì chuyện mà nàng gánh chịu ngũ tệ tam khuyết, tay phế mất nửa tháng nhấc lên nổi.
Cho nên, đối với Đường sơn trưởng mà , Tần Lưu Tây chỉ là ân nhân cứu mạng, mà hai còn thể coi là thầy là bạn. Bởi vì Đường sơn trưởng cũng dạy Tần Lưu Tây ít học vấn, còn Tần Lưu Tây cũng cho ông ít điều nàng mà ông .
Bây giờ, tin Tần Lưu Tây tới, Đường sơn trưởng liền đuổi một học trò của , cố ý tận cửa chờ. Nhìn thấy nàng, trong mắt ông ánh lên nụ , giơ ngón tay chỉ chỉ ( vẻ trách yêu) nàng.
“Ta còn tưởng con quên mất cửa nhà ở , mãi thấy tới.” Đường sơn trưởng vờ giận dỗi.
Tần Lưu Tây tiến lên, chắp tay với ông: “Dạo nhiều việc quá, rảnh qua đây .” Nàng đẩy Tần Minh Thuần lên phía : “Đây là Đường sơn trưởng, mau chào hỏi .”
Tần Minh Thuần cũng là đứa trẻ thật thà, ban đầu còn căng thẳng, nhưng thấy đại tỷ tỷ và vị đại bá nho nhã gặp vui vẻ như , nhất thời chút ngẩn . Bị đẩy một cái, bé nhớ lời đại tỷ tỷ dặn, “bụp” một tiếng liền quỳ xuống.
“Tần Minh Thuần mắt sơn trưởng, chúc sơn trưởng thể khỏe mạnh, vạn sự thuận lợi.” Nói xong, bé “cộp cộp” dập đầu mấy cái thật mạnh.
Đường sơn trưởng “Ai da” một tiếng, vội vàng đỡ dậy: “Không cần như .” Ông dùng ánh mắt hỏi Tần Lưu Tây, đây là đang diễn trò gì ?
Tần Lưu Tây kéo cổ áo Tần Minh Thuần dậy, : “Đây là em trai con, ngốc một chút. Trong học đường của ngài lớp học cho trẻ nhỏ như ? Nhét nó , theo học ít bài vở. Trong nhà còn một đứa nữa, mười một tuổi, con mang đến, cũng cho một chỗ học ạ?”
Khóe miệng Đường sơn trưởng giật giật: “Con đây là đang dùng mối quan hệ đấy ?”
Học quán Tri Hà là thi , cô nhóc thì , đòi nhét thẳng.
“Chỗ dựa vững chắc, dùng thì phí. Lát nữa ngài cứ cho bọn nó kiểm tra một chút, nếu thật sự thì giấy đạt, con dắt về, tìm chỗ khác học.”
Đường sơn trưởng lắc đầu: “Vào trong .”
Tần Lưu Tây dắt Tần Minh Thuần theo .
Chỗ ở của Đường sơn trưởng bài trí vô cùng lịch sự tao nhã và đậm chất thư hương. Một bức tường là sách, phía cửa sổ hướng Nam đặt một chiếc bàn dài bày văn phòng tứ bảo, phía Bắc đặt một bộ bàn , một chiếc ấm đất nhỏ đang sôi lục bục bếp lò.
Ông vốn định tự pha , nhưng Tần Lưu Tây nào dám để , giành lấy bộ cụ tự .
Đường sơn trưởng thấy thế cũng miễn cưỡng, chỉ hỏi han Tần Minh Thuần mấy tuổi, vỡ lòng , qua những sách gì.
Tần Minh Thuần vốn cũng xuất công tử nhà giàu, quỳ bàn , cung kính đáp lời. Ban đầu bé còn chút căng thẳng, nhưng thấy Đường sơn trưởng hòa ái dễ gần, dần dần cũng thể đối đáp trôi chảy.
Chỉ là khi hỏi đến học vấn, bé liền ấp úng. Đường sơn trưởng suýt nữa thì nhịn . Con cháu nhà thế gia sách, bé trai ba tuổi là vỡ lòng, đến năm sáu tuổi thì mấy cuốn như Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn... đều thể thuộc làu làu.
Mà đứa bé mắt ... Thôi nhắc nữa.
“Nó chỉ là ngốc nghếch thôi.” Tần Lưu Tây hai tay dâng một tách lên cho Đường sơn trưởng, mặt đầy vẻ ghét bỏ liếc Tần Minh Thuần: “Trong nhà là phụ nữ, cứ ngốc nghếch thế mãi, con sợ nó thật sự chỉ thể dựa mặt mà sống, ngốc đến tận cùng mất. Cho nên, ngài xem thể phí tâm dạy dỗ ạ?”
Đường sơn trưởng: “!”
Học sinh kém Tần Minh Thuần cúi gằm đầu, vành tai ửng đỏ. Việc học của đúng là kém thật, trách đại tỷ tỷ ghét bỏ.
Đường sơn trưởng bảo bé bàn dài bên cửa sổ phía Nam mấy chữ. Vừa , mí mắt ông giật giật, nhưng vẫn giữ giọng ôn hòa: “Con ngoài dạo quanh học quán một vòng .”
Tần Minh Thuần về phía Tần Lưu Tây, thấy nàng gật đầu, lúc mới hành lễ lui .
Đợi bé , Đường sơn trưởng mới thẳng vấn đề: “Đây là em ruột của con ?”
