Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 271: Mối quan hệ của Tần Lưu Tây
    Cập nhật lúc: 2025-10-27 04:08:15
    Lượt xem: 12 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lai lịch thật sự của Tần Lưu Tây bao giờ che giấu mặt Đường sơn trưởng. Ông vốn sớm bất bình việc nhà họ Tần bỏ mặc một cô bé ở nhà cũ. Nay Tần gia suy bại, ông cũng qua, thậm chí lúc đó còn định đến Tần gia hỏi xem nàng cần giúp đỡ . Chỉ là mấy ngày nay Tần Lưu Tây đến, ông nhà họ Tần đều chuyển đến nhà cũ, nên cũng tiện tùy ý đến cửa, đành chờ đợi. Trong lúc chờ, ông cũng thư nhờ bạn bè điều tra chân tướng vụ án của Tần gia.
Tính tình đứa bé , ông hiểu rõ. Nàng bao giờ một câu nào về nhà mặt ông, tình cảm của nàng đối với nhà dường như nhạt nhẽo. Cũng thôi, đổi là ông chắc cũng nhạt nhẽo như .
Bây giờ Tần Lưu Tây cuối cùng cũng đến, còn dẫn theo cả em trai, định dùng ân tình của ông để nhét hai đứa em học quán.
Vậy đứa bé đối với gia đình rốt cuộc là tình vô tình?
“Vâng, là nhà con, cùng sinh .” Tần Lưu Tây gật đầu: “Đứa ở nhà là con của chú Hai.”
Đường sơn trưởng thấy nàng thừa nhận, liền : “Chuyện của ông nội con cũng qua. Tế lễ mà xảy chuyện như là điều tối kỵ. Thánh Thượng còn thể cho phép phụ nữ trẻ nhỏ nhà họ Tần trở về quê quán, chỉ bắt đàn ông mười hai tuổi đày, e là cũng vì tiểu hoàng tử Mông Quý phi sinh , tích phúc cho ngài .”
Nếu thì cả nhà c.h.é.m đầu lưu đày cũng chuyện hiếm lạ. Bậc quân vương quan trọng nhất là thấy ngai vàng của vững chắc, giang sơn bền vững, ai thấy trong đại lễ tế trời xuất hiện điềm chứ? May mắn là Mông Quý phi năm nay sinh thêm một tiểu hoàng tử, đang thánh sủng, vì tích phúc cho hoàng tử nên Thánh Thượng lời cầu xin, liền xử lý ‘nhẹ nhàng’ hơn một chút.
Thư Sách
Tần Lưu Tây tỏ ý kiến: “Là phúc họa, là họa tránh khỏi. Tai kiếp của Tần gia là mệnh, tránh .”
“Ta vẫn luôn đến hỏi con cần giúp đỡ ? Lại sợ tùy tiện đến cửa sẽ khiến trưởng bối nhà con nghĩ nhiều.” Đường sơn trưởng : “Đợi mãi mới thấy con đến, mà con cứ biệt tăm.”
Tuổi tác ông tuy thể cha Tần Lưu Tây, nhưng nàng dù cũng là nữ tử, năm nay cập kê, cần tránh hiềm nghi nam nữ. Dù họ thẳng thắn vô tư, ai trưởng bối Tần gia nghĩ thế nào?
“Ngài quen con cũng 5 năm, tính tình con thế nào lẽ nào ngài còn rõ? Nếu thật sự chuyện, con sẽ tự tìm cách và mối quan hệ của . Không tìm đến tức là con vẫn kiểm soát , ngài cần lo.”
Đường sơn trưởng hừ nhẹ: “Ta tự nhiên là , càng con luôn chú trọng nhân quả, sợ mang ơn , trả .”
“Cái giọng điệu của ngài cứ như oán phụ , chút nào.”
Đường sơn trưởng: “!” Có đôi khi thật sự thể con bé chọc tức đến phát bệnh tim.
Đường sơn trưởng hít sâu một : “Ta bản lĩnh của con, cũng chỉ là lời thừa thãi thôi. So với ơn cứu mạng, giúp con chút chuyện thì đáng là bao? Nếu thật sự đến nhân quả, thì mang ơn con mới là lớn hơn.”
“Đừng ạ. Con chữa bệnh cho ngài, ngài cũng trả tiền khám bệnh, sớm sòng phẳng .” Tần Lưu Tây vội vàng .
“Con đây là cố ý vạch rõ ranh giới với .” Đường sơn trưởng vẻ đau lòng: “Cũng thôi, chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, gánh nổi thầy của con, trách con ghét bỏ.”
“Ngài đừng bộ dạng đó nữa. Làm thầy khác mà giả vờ đáng thương, thật hợp với ngài chút nào. Có chuyện gì cứ thẳng .”
Đường sơn trưởng cố nén ý trong mắt: “Sư nương của con và sắp về , sớm gửi thư , đến lúc đó bảo con đến nhà ăn một bữa cơm. Ta báo cho con đấy nhé, từ chối .”
Hai tuy lễ bái sư chính thức, nhưng để tỏ lòng tôn trọng, Tần Lưu Tây lén lút cũng gọi ông một tiếng thầy, vợ ông tự nhiên là sư nương.
Tần Lưu Tây gật đầu: “Đến lúc đó con sẽ đến cửa bái phỏng.”
Đường sơn trưởng lúc mới hài lòng, : “Con chờ chút.”
Ông dậy, phòng trong, lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cho Tần Lưu Tây: “Quà cập kê, tuy muộn nhưng... ngờ con đến.” Ông dừng một chút : “Cũng đáng giá gì, con cầm lấy chơi, nếu thích thì cứ vứt sang một bên.”
Lời tuy , nhưng ánh mắt một tia thấp thỏm. Ông quá hiểu cô nương mắt , lúc nào cũng khư khư giữ lấy nhân quả buông. Tặng đồ quý giá quá, nàng tìm cách trả . Quy củ Huyền môn nghiêm khắc như ? Còn quan trọng hơn cả quy tắc của thế gia đại tộc. Khiến ông tặng một món quà sinh nhật cũng cẩn thận, còn sợ đối phương nhận.
Tần Lưu Tây mở hộp , bên trong là một con dấu nhỏ bằng ngọc huyết gà cực phẩm, hình trụ tròn, chạm khắc tinh xảo như lửa, đế con dấu hình đài sen, còn khắc tên nàng, vô cùng tinh xảo.
“Con là Huyền môn, vốn cũng đạo hiệu, nhưng con dùng chữ tự nên khắc , chỉ khắc đại danh của con. Con gái cập kê cũng nên con dấu của riêng .” Đường sơn trưởng nhẹ bâng quơ.
Tần Lưu Tây , con dấu ẩn chứa lời chúc phúc của trưởng bối. Đường sơn trưởng là sơn trưởng dạy học, nhưng ít ai ông còn là đại sư khắc ngọc cực kỳ nổi tiếng Vân Quan cư sĩ. Ngoài tài chạm ngọc xuất sắc, tranh sơn thủy của ông cũng là tuyệt tác.
“Rất quý giá.” Tần Lưu Tây mân mê con dấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-271-moi-quan-he-cua-tan-luu-tay.html.]
Tim Đường sơn trưởng thắt . Chẳng lẽ con bé định trả ?
Tần Lưu Tây đặt con dấu trở hộp, dậy hành đại lễ: “Đa tạ lão sư.”
Tim Đường sơn trưởng lúc mới hạ xuống đúng chỗ. Ông vuốt chòm râu , để tâm mà xua tay: “Con chê là .”
“Tác phẩm của Vân Quan cư sĩ, ai dám chê chứ?” Tần Lưu Tây , lấy từ trong tay áo một cái lọ đưa qua: “Nè, cho ngài.”
Mặt Đường sơn trưởng lập tức sa sầm : “Ta tặng một món quà sinh nhật mà con cũng đáp lễ ? Nhất định tính toán rõ ràng với như ?”
“Đâu ạ. Là quà tạ lễ vì hai đứa em trai con nhờ vả mối quan hệ của ngài. Vốn là con định chuẩn , nhưng con ngăn .” Tần Lưu Tây : “Cũng xem như quà tạ lễ, mà là để ngài dưỡng . Chứng nhồi m.á.u cơ tim tuy chữa khỏi cho ngài, nhưng vẫn cẩn thận bồi bổ.”
Đường sơn trưởng lúc mới về phía lọ thuốc, là Dưỡng Vinh . Đó cũng là d.ư.ợ.c phẩm cực kỳ quý giá, khỏi bất đắc dĩ : “Món quà đáp lễ quá quý .”
“Dùng là ạ. Thứ cũng khó kiếm. Thân thể ngài dưỡng mới thể dạy học lâu dài, đào tạo nhân tài .” Tần Lưu Tây .
Đường sơn trưởng giơ ngón tay chỉ chỉ ( vẻ trách yêu) nàng, : “Thằng nhóc ngốc là...”
“Nó là con thứ năm trong nhà, đứa ở nhà là con thứ tư.”
“Được . Thằng bé thứ năm thấy tính tình thuần hậu, chỉ là việc học hành đúng là chút nỡ . Còn đứa ở nhà thì ?”
“Đó là kẻ sách đến lú lẫn .” Tần Lưu Tây bĩu môi.
Đường sơn trưởng là hiểu ngay ý tứ của cô nhóc .
“Muốn rèn giũa?”
“Xem tạo hóa của bọn nó thôi. Có thể thành tài thì , đầu óc tỉnh táo mới thể hiểu lẽ đời, đến mức gây thêm phiền phức cho gia đình. Con cứ theo dọn dẹp hậu quả cho bọn nó , phiền lắm.”
Đối với việc dạy học trò của Đường sơn trưởng, nàng yên tâm. Giao cho ông thì nàng mặc kệ.
“Có nhận thằng bé thứ năm học trò ?”
Tần Lưu Tây sững sờ. Có thể trở thành học trò chân chính của Đường sơn trưởng, đối với xuất con vợ lẽ của Tần Minh Thuần mà , thật sự là dát thêm một lớp vàng. Hơn nữa, ý tứ của ông rõ ràng là, chỉ cần nàng , ông nhất định sẽ nhận.
