Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 277: Chân tướng
    Cập nhật lúc: 2025-10-27 04:44:09
    Lượt xem: 16 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Báo quan?
Những mặt ở đây đều sững sờ, chỉ Hồ thị là thần sắc hoảng loạn, còn Vương Tam Toàn thì càng hoảng sợ tột độ, chạy trốn, nhưng kịp chạy thì cây phất trần của vị tiểu công tử bay tới điểm một cái, khiến cả tê rần.
Vương Đại Dũng thì chút mơ hồ: “Báo quan?”
“ , cha ông c.h.ế.t oan, ông báo quan ?” Tần Lưu Tây .
Vương Đại Dũng thấy hai chữ "c.h.ế.t oan", bất giác về phía Hồ thị và em Ba nhà , sắc mặt dần sa sầm.
“Ngươi... các ngươi cha là...” Ông cũng tiện thẳng .
Cái c.h.ế.t của trưởng thôn Vương thật sự mấy vẻ vang, xem như là loại c.h.ế.t bụng đàn bà (thượng mã phong), hơn nữa còn ở phòng chứa củi nhà .
Hồ thị lúc đó thế nào nhỉ? Bà là trưởng thôn Vương nổi hứng, liền kéo bà phòng chứa củi chuyện đó. Có lẽ vì chỗ thích hợp, kích động, hưng phấn quá độ nên thượng mã phong.
Mà Vương Tam Toàn nhà xí, thấy tiếng Hồ thị hét lên thất thanh nên là đầu tiên chạy tới nơi, phát hiện sự việc mới gọi cả chị dâu tới.
Ngần tuổi mà c.h.ế.t vì thượng mã phong, nơi c.h.ế.t đúng chỗ. Vương Đại Dũng và kiểm tra qua loa t.h.i t.h.ể cha, thậm chí thấy chỗ đó của ông cụ còn mềm xuống, cũng liền tin, vội vàng khâm liệm.
bây giờ Tần Lưu Tây là c.h.ế.t oan?
“Oan uổng cái con khỉ!” Trưởng thôn Vương tức nổ tung, nhảy cẫng lên chỉ Vương Tam Toàn và Hồ thị, c.h.ử.i ầm lên: “Là hai đứa gian phu dâm phụ ! Ở phòng chứa củi chuyện mèo mả gà đồng đó lão tử phát hiện! Kết quả thằng nghịch tử xông tới, một tay bịt miệng lão tử, cho thở, cứ thế bịt đến c.h.ế.t! Bọn chúng thì , lão tử c.h.ế.t còn đổ cho lão tử cái tiếng c.h.ế.t vì thượng mã phong! Ta nhổ !”
Thư Sách
Khóe miệng Tần Lưu Tây giật giật. Nàng bảo mấy đứa trẻ con ngoài mới thuật lời của trưởng thôn Vương.
Mẹ kế thông gian với con riêng! Chuyện mà truyền ngoài, nhà họ Vương bọn họ chẳng sẽ đời phỉ nhổ đến c.h.ế.t ?
Vợ của Vương Đại Dũng hận thể ngất cho xong, Vương Thúy Liên thì cả choáng váng.
Các bà đều Hồ thị an phận, nhưng từng nghĩ quá đáng đến thế. Không ngờ con hồ ly chuồng gà nhà, ăn gà nhà (ăn cây táo rào cây sung).
Vương Đại Dũng kinh hãi Vương Tam Toàn, quát hỏi: “Đại sư thật ? Ngươi thật sự... thật sự chuyện tày trời như ?”
Ánh mắt Vương Tam Toàn lảng tránh, sống c.h.ế.t nhận: “Cô bậy! Ta ! Cha c.h.ế.t là do như !”
Hồ thị chỉ “hu hu” , trong lòng sợ hãi tột độ. Bây giờ mà chạy thì thể chạy ? Không đúng, kẻ gi·ết lão già là Vương Tam Toàn, liên quan đến , chỉ là giúp che giấu thôi.
Trưởng thôn Vương thấy nhận, tức đến kìm nhào tới véo , mắng: “Mày còn dám nhận! Chính mày là thằng nghiệt tử, sống sờ sờ bịt c.h.ế.t cha mày! Mày là ! Mày là đồ nghiệp chướng!”
Vương Tam Toàn thở nổi, vội vàng vỗ đập tay chân xin tha.
Tần Lưu Tây đẩy tay trưởng thôn Vương , lờ ánh mắt phẫn nộ của ông , : “Ta khuyên ngươi đừng tìm đường c.h.ế.t mà nhận. Khổ chủ đang ở ngay đây . Ngươi một câu nhận là ông thể sống sờ sờ bóp c.h.ế.t ngươi đấy, gậy ông đập lưng ông.”
Vương Tam Toàn rùng một cái: “Ta cố ý! Là ông cứ một mực đòi đ.á.n.h c.h.ế.t , đòi nhốt chúng lồng heo! Ta nhất thời luống cuống mới bịt miệng ông cho , ai ông c.h.ế.t chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-277-chan-tuong.html.]
Hắn chỉ Hồ thị: “Là bà ! Là bà dụ dỗ ! Nói cha già yếu vô dụng, bà sung sướng !”
Tần Lưu Tây vuốt cằm: “Ta chỉ hiểu, hai chọn phòng chứa củi để ‘vui vẻ’? Tìm cảm giác mạnh ?”
Mọi : “...” Sao trọng điểm của ngài lúc nào cũng lệch ?
“Bà thích như đấy.” Vương Tam Toàn : “Đâu đầu, bà thích cái kiểu đó.”
Hồ thị lấy mũ tang che mặt: “Ta ! Là Tam thúc dùng vũ lực! Ta một phụ nữ yếu đuối, phản kháng nổi? Ông đối với cũng , lúc chuyện đó còn thích đ.á.n.h đập, trẻ thì càng mạnh bạo hơn. Hu hu, khổ quá mà, thà c.h.ế.t cho xong!”
Mặt Vương Thúy Liên đỏ bừng, chị dâu cả che chắn phía .
“Đại Dũng, trói họ , nhốt phòng chứa củi , đừng nữa.” Liêu thị đỏ mặt : “Lo liệu chu chuyện của cha .”
Bà quan tâm đến hai kẻ , mà là còn sống. Thúy Liên và hai đứa con gái của bà đều là con gái nhà họ Vương, chuyện hổ như mà truyền ngoài thì con gái còn mặt mũi nào nữa? Đặc biệt là Vương Thúy Liên đính hôn, sắp tới nhân lúc đang chịu tang mà cưới luôn, chuyện ảnh hưởng gì .
Vương Đại Dũng chút hoang mang lo sợ. Ông tầm quan trọng của việc , một khi truyền ngoài, nhà họ Vương thật sự sẽ đời chọc xương sống (chỉ trích, đàm tiếu).
Vương Tam Toàn thấy ông im lặng, liền : “Anh cả, em chỉ là nhất thời hồ đồ mới lỡ tay gi·ết , cố ý , tha cho em ! Cha, là con sai , ngài tha cho con ? Con là con trai ruột của ngài mà! Sau con sẽ đốt nhiều tiền vàng với mỹ nhân cho ngài, ngài cứ yên tâm lên đường , con nhất định sẽ sửa đổi! Còn con tiện nhân , chúng cứ là bà vì quá thương nhớ ngài mà bệnh nặng qua đời. Con sẽ rời khỏi nhà họ Vương, đảm bảo ai chuyện , ?”
Ánh mắt Hồ thị trở nên sắc lạnh.
Anh trai thứ hai của Hồ thị lúc cũng hồn, : “Ngươi bậy! Ngươi lăng nhục kế, thông gian với kế, còn định đổ hết tội lên đầu em gái ? Nhà họ Vương các cho một lời công đạo, sẽ đưa chuyện cho phân xử!”
Đến , đây là đến đòi tiền.
“Đã nghèo thì sợ gì rách áo? Nhà họ Hồ còn con gái nữa mà sợ chuyện truyền ngoài thanh danh con gái nhà khó gả?” Tần Lưu Tây khẽ: “Hai mắt ngươi đỏ ngầu, lông mày thấp che mắt, mặt chuột tai khỉ, tính tình nóng nảy miệng lưỡi thối tha, đúng là tướng của kẻ cờ bạc. Sao nào? Đánh bạc thua cháy túi, vội vàng đến đây kiếm một khoản trả nợ ?”
Trưởng thôn Vương cũng ngốc, Tần Lưu Tây như lập tức hiểu , nào chịu để yên, tức khắc bay vút qua, hai ngón tay chọc thẳng mắt : “Muốn tống tiền ? Ta đây xử lý thằng cháu rùa nhà ngươi !” Ông phát hiện quỷ cũng cái lợi, chính là lúc chỉnh đặc biệt hả hê.
Anh trai họ Hồ vốn kiêu ngạo, bây giờ bỗng nhiên thấy mắt đau nhói, như thứ gì đó đ.â.m thấy gì nữa, khỏi kinh sợ, rú lên một tiếng: “Lão tử đây còn sợ, lẽ nào sợ con ma già nhà ngươi?”
Hắn xông đến chỗ quan tài định lật đổ. Trưởng thôn Vương vội vàng chặn , đá mắng , còn túm tóc , c.ắ.n mặt .
“Ngươi thì sợ ma, nhưng con ma già mang oán khí, bây giờ bám ngươi , ngươi đường cẩn thận một chút, sẽ xui xẻo lắm đấy. À đúng , ấn đường ngươi tối đen, còn tai kiếp đổ máu, chủ nợ chừng đang đợi ngươi đường đó, cũng là gãy tay gãy chân đây.” Tần Lưu Tây lạnh lùng .
Anh trai họ Hồ run lên, cũng dám ở đây càn tống tiền nữa, lao cửa bỏ chạy. Hắn trốn , bằng đám sòng bạc tìm tới nơi, gãy tay gãy chân còn là nhẹ, sợ nhất là chặt đầu.
Thấy trai họ Hồ chạy mất, bên ngoài liền lấp ló ngó , một ông lão hỏi: “Đại Dũng, thế hả? Trời sắp tối , hôm nay mà hạ táng nữa thì gay go đấy.”
Vương Đại Dũng về phía Tần Lưu Tây, ánh mắt trông chờ: “Đại sư, ý của cha thế nào ạ?”
Tần Lưu Tây vung tay lên, một luồng khí đóng sập cửa , chặn những ánh mắt bên ngoài, dọa cho những kẻ đang định hóng chuyện lùi mấy bước.
Ghê thật nha! Chẳng lẽ thật sự là trưởng thôn ?
Trưởng thôn Vương: "?" Không !
