Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 279: Ta vừa nông cạn lại vừa qua loa

Cập nhật lúc: 2025-10-27 05:51:03
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm đó, Tần Lưu Tây liền tiễn Vương thôn trưởng . Ngày hôm , Vương gia đưa tang, quan tài khiêng định vững vàng, xảy sự cố gì. Chuyện của nàng đến đây cũng coi như xong.

Nàng nhận tiền thù lao từ Vương Đại Dũng, cũng thèm mà ném thẳng cho Trần Bì, dặn dò thêm vài câu mới trèo lên chiếc xe bò của Vương gia thôn để về thành.

Dọc đường , tâm trạng nàng vẻ rầu rĩ. Vừa thành, khi từ biệt của Vương gia thôn, Trần Bì liền nhịn mà mở miệng hỏi:

“Chủ tử, suốt cả chặng đường tâm trạng ngài đều , là chuyện gì ? Vẫn đang nghĩ chuyện của Vương gia ?”

Tần Lưu Tây chắp tay lưng, : “Ta nào nghĩ chuyện Vương gia. Ta đang nghĩ về chính đây. Cách và tầm của , nông cạn ?”

Thư Sách

Trần Bì kinh ngạc nàng: “Ý ngài là ?”

“Ta thấy Vương Đại Dũng xuất nhà nông, hiếu nghĩa lương thiện, lúc đó mới giá mười lạng bạc. Nhà nông , thể so với nhà quyền quý giàu , của cải sung túc. Mười lạng bạc, lẽ là thu nhập cả năm của họ .” Tần Lưu Tây dừng bước, một vầng mây trắng nơi chân trời, thở dài một : “ hời hợt !”

Trần Bì bật , : “Vương gia cũng chút sản nghiệp, tuy đại phú, nhưng mười lạng là cũng xấp xỉ . Vả , ngài chỉ vì mười lạng bạc .”

“Nói bậy! Không vì bạc thì chuyến gì? Có thời gian rảnh đó thà ở nhà sướng hơn!” Tần Lưu Tây ngụy biện, than: “Ta hời hợt, là vì xem thường nhà nông. Ngươi xem gã thầy rởm hôm qua mà xem, dám mở miệng đòi một trăm lạng bạc. Chẳng là ‘ bản lĩnh’ hơn ?”

ngài cũng đó chỉ là một gã lừa đảo mà.” Trần Bì : “Ngài đừng nghĩ ngợi nữa. Nhà lấy ít một chút, thì đầu ‘chém’ ở nhà quyền quý khác là .”

“Ngươi .”

(Giới quyền quý: Hóa chúng chính là một đám ‘máy ATM’ chuyên ‘chém’ .)

Trần Bì : “Có điều Vương gia xảy một đống chuyện như , e là ngẩng đầu lên nổi.”

“Trong thôn vốn là nơi giữ bí mật, giấu nổi . Tin đồn nhảm nhí thực cũng gì đáng sợ, chỉ cần bản họ vững, sống lên, những lời đồn đó sẽ tự khắc chôn vùi.” Tần Lưu Tây : “Với , chỉ cần tin đồn mới nổi lên, chuyện tự khắc sẽ chìm xuống thôi.”

“Vẫn là ngài thấu đáo.”

“Phong thủy của Vương gia thôn tệ, sẽ xuất hiện hào kiệt đấy.” Tần Lưu Tây nhạt.

Trần Bì thấy nàng dường như ẩn ý, nàng tất nhiên điều gì đó, liền thêm gì.

Tần Lưu Tây một nữa đến tiệm bán quan tài ở phường Thọ Hỉ, đ.á.n.h giá một lượt : “Trần Bì, ngươi xem, cửa hàng của chúng nên thế nào? Thái thái của ngươi cho một khoản tiền nhỏ, là để đại phòng chút vốn riêng, ăn gì đó. Hiện giờ bên quỹ chung sắp mở tiệm mứt quả , cửa hàng ‘vốn riêng’ của chúng cũng thu xếp thôi, bằng cửa tiệm đóng cửa ngày nào là lỗ vốn ngày đó.”

“Chủ tử, ngài khó ! Đầu óc so với ngài? Ngài hỏi , cũng bằng thừa.” Trần Bì .

Tần Lưu Tây nản lòng : “Chẳng ‘một kế ngắn, hai kế dài’ ? Ngươi cũng , lười biếng, bắt ăn buôn bán, thà cầm d.a.o c.h.é.m một nhát còn hơn.”

“Theo thấy, thì nghề sở trường của ngài, ví dụ như bào chế d.ư.ợ.c liệu...”

“Không .” Tần Lưu Tây lập tức lắc đầu: “Ta mà đụng d.ư.ợ.c liệu, con cáo điên sợ là phi từ Thiên Sơn về nổi điên với mất. Thế đạo một cái Trường Sinh điện là đủ .”

Trần Bì thầm nghĩ e là do ngài lười thì , nhưng ngoài miệng dám , đành bảo: “Vậy chỉ thể nghề cũ thôi, trừ tà bắt quỷ, bán bùa, chữa bệnh.”

“Thế chẳng là tranh khách với đạo quan ? Lão nhân gia mà sẽ cầm phất trần đuổi đ.á.n.h mất.”

Trần Bì : “Cũng hẳn là tranh giành. Mở một tiệm nhỏ cũng thể kéo thêm tín đồ cho đạo quan mà. Mấy cái đại pháp đàn cầu khấn ngài cũng , thể giới thiệu cho các đạo trưởng trong quan, đúng ? Với , ngài xem, tiền thù lao nhận , ngài trích một hai thành tiền dầu mè cho đạo quan, để ứng phó ‘ngũ tệ tam khuyết’, thì gọi là tranh giành, đây gọi là đôi bên cùng lợi!”

“Nghe logic thì đúng đấy. nghĩ kỹ , đây chẳng cũng giống như công việc hằng ngày của ? Nếu mở cửa hàng, khách mà đông, chẳng chủ tử nhà ngươi là đây càng bận rộn hơn ?” Tần Lưu Tây càng nghĩ càng thấy đúng: “Rốt cuộc đây cũng thành sản nghiệp của riêng , lỡ bỏ gánh , bộ đại phòng , ai tiếp quản nổi cái nghề chứ?”

“Chủ tử, hiểu lắm, nhưng chẳng ngài thái thái chỉ cho ngài một ít tiền lẻ ? Tiền ít thì thể lớn, chỉ thể từ nhỏ. Ngài mở cửa hàng , kiếm nhiều bạc, gửi ngân hàng thì lãi, thì mang mua cửa hàng khác. Mấy cửa hàng đó dù kinh doanh, cho thuê thôi cũng là thu lợi nhuận ròng. Tích tiểu thành đại, tiền đẻ tiền, đây mới là của cải thực sự.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-279-ta-vua-nong-can-lai-vua-qua-loa.html.]

Tần Lưu Tây liếc xéo .

“Sao ?” Trần Bì sờ mặt .

Tần Lưu Tây chọc mặt : “Còn hiểu, thấy ngươi hiểu rõ lắm đấy, lý luận rành rọt, tấm món gớm.”

Trần Bì hì hì: “Ta cũng chỉ là đoán bừa thôi mà.”

“Ngươi năm nay mấy tuổi?”

“Ngài quên , qua năm là mười hai .”

Tần Lưu Tây vỗ tay một cái: “Được! Vậy cửa hàng giao cho ngươi thu xếp, cứ theo lời ngươi . Ngươi chưởng quỹ, bắt quỷ trừ tà, vẽ bùa chữa bệnh. Còn tên cửa hàng... Ừm, cứ gọi là ‘Phi Thường Đạo’!”

Trần Bì đầu tiên là choáng váng vì giao cho cả một cửa hàng, đó thấy cái tên tiệm, suýt nữa thì sặc nước bọt.

Phi Thường Đạo!

Ngài đặt tên quá tùy tiện ?

“Chủ tử, đến chuyện ai tuổi chưởng quỹ. Nếu chưởng quỹ, ai theo hầu hạ ngài? Cho nên vẫn tìm một chưởng quỹ thích hợp! Còn cái tên cửa hàng nữa, Phi Thường Đạo, ngài thể đặt cái tên nào đó nghiêm túc, khí phách, hoặc tiên khí một chút, cho nó huyền ảo coi?”

“‘Phi Thường Đạo’ mà. Bình thường mà vẫn đại khí, cũng là nhỏ bé. Chữ ‘Thường’ (常) chỉ sự vĩnh hằng bất biến, ứng với đạo lý của Huyền môn Đạo gia, lắm.” Tần Lưu Tây thấy vấn đề gì, vung tay: “Cứ quyết định như . Tiếp theo sẽ sắp xếp bạc cho ngươi, cái gì cần mua thì mua . , còn thỉnh một tượng Tổ sư gia về thờ phụng. Cái sân nhỏ phía dọn dẹp sạch sẽ, một phòng nhã thất để đàm đạo, cái sẽ bố trí. Một phòng khác phòng trị liệu...”

Nàng cứ thế liệt kê, Trần Bì mà váng cả đầu. Hắn hối hận vì lắm miệng , chỉ theo chủ tử cùng quậy phá... , là cùng hoằng dương đạo pháp tế thế thôi mà.

Trần Bì còn định "đấu tranh" thêm chút nữa, Tần Lưu Tây bỗng nhiên dừng , : “Chúng quên chuyện gì ?”

Trần Bì: “?”

“Hôm nay nhỉ?”

Trần Bì im lặng một lúc, : “Đã hẹn là hôm nay đưa hai vị tiểu thiếu gia trong nhà đến thư viện nhập học!”

Tiêu , cửa mà còn đúng giờ, mong là Đường sơn trưởng nổi giận.

“Đi, , mau về nhà thôi!” Tần Lưu Tây vội vàng kéo Trần Bì chạy về nhà.

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...