Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 282: Đại tỷ ra oai, không ai dám hó hé
    Cập nhật lúc: 2025-10-28 02:30:37
    Lượt xem: 14 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng điệu của Tần Lưu Tây cũng tính là nặng, nhưng khí thế đó khiến cả Tần Minh Thuần và Tần Minh Kỳ đều căng cứng cả da đầu.
“Đại tỷ tỷ, thể chịu khổ.” Tần Minh Thuần là đầu tiên tỏ thái độ: “Đệ lớn , chuyện của thể tự .”
Không thể cũng là thể, bằng sẽ ăn một trận đòn. So với ăn đòn, mấy chuyện giặt giũ, thu dọn thì đáng là gì? Chẳng là gì cả.
Tần Minh Kỳ còn thể gì nữa? Tần Minh Thuần nhỏ hơn mấy tuổi còn tỏ thái độ như , lẽ nào còn dám ?
“Đệ cũng thể.”
Tần Lưu Tây lúc mới về phía Tạ thị: “Nhị thẩm thấy , con trai nhà thể chịu khổ . Điều cũng đúng thôi, các ca ca của chúng nó còn đang chịu khổ hơn chúng nó gấp bội, chút khổ thì gì mà chịu ?”
Lúc chuyện, nàng còn liếc hai đứa nhỏ một cái. Cả hai luống cuống, cúi gằm đầu.
“Ngẩng đầu lên, bộ dạng co rúm đó thể thống gì nữa. Đã là nam nhi Tần gia thì ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu.” Tần Lưu Tây quát lớn: “Chỉ là dạy dỗ thôi, gì mà hoảng hốt? Đây cũng là huấn thị gì, bất quá là sự thật, mà cũng lọt tai ?”
Đại tỷ oai, nào ai dám hó hé.
“Đại tỷ tỷ .”
Tần lão thái thái cách dạy dỗ của Tần Lưu Tây, ánh mắt phức tạp, tay tiếp tục từng hạt trong chuỗi tràng hạt.
Tạ thị cũng khí thế dọa cho sợ hãi. Bà về phía lão thái thái, thấy bà nhắm mắt như thể thấy gì, liền nuốt nước bọt, yếu ớt : “Vậy... sắp xếp thì thôi .”
Bà cảm giác, chỉ cần tranh cãi thêm một câu, Tần Lưu Tây sẽ thẳng là bà tự bỏ tiền mà nuôi.
Tần Lưu Tây : “Tri Hà thư quán quy củ, mỗi ngày giờ Thìn một khắc ( 7:15 sáng) là học sớm, cho nên giờ Thìn (7 giờ sáng) nhất định mặt. Hiện tại Li Thành bắt đầu lạnh, cứ để Lý Thành mỗi ngày đưa chúng nó đến thư quán, đến giờ Thân mạt ( 5 giờ chiều) tan học thì đón về. Nếu qua kỳ khảo thí tháng, chúng nó sẽ ở nội trú tại thư quán. Học quán mỗi tháng hai ngày nghỉ (nghỉ tắm gội), đến lúc đó về nhà là .”
“Còn nội trú á? Không chứ, đều ở trong cùng một thành, cũng xa, mỗi ngày đưa đón ?” Tạ thị kinh ngạc la lên.
Tần Lưu Tây : “Nam tử mà lớn lên trong sự bao bọc của đàn bà thì ích lợi gì? Đồ ăn thức uống nội trú trong học quán cũng hề kém. Hai em chúng nó thể ở chung một phòng, chiếu ứng lẫn , rèn luyện kỹ năng sống, thể nhanh chóng trưởng thành, . Sao nào, các ca ca của chúng nó ở Tây Bắc, chỗ ở khi còn lọt gió, ăn cái màn thầu bột thô cũng lẫn cát đấy. Chúng nó thế là sướng hơn nhiều !”
Tạ thị những lời chặn họng, gì đó nhưng dám, chỉ thầm thấy Tần Lưu Tây thật là tàn nhẫn.
“Nam tử rời nhà cầu học, ngay cả ở kinh thành cũng cả đống như . Người khác , các ngươi ? Mà dù khác , các ngươi cũng , bởi vì Tần gia giống những nhà khác. Tổ phụ, thúc bá và các của các ngươi còn đang chịu khổ chịu nạn nơi lưu đày, ngày nào mới đặc xá trở về. Trước lúc đó, các ngươi là nam nhi Tần gia, càng nên gánh vác trách nhiệm ?”
Thư Sách
Tần Minh Kỳ lúc tranh Tần Minh Thuần, tỏ thái độ: “Đại tỷ tỷ yên tâm, chúng nhất định thể.”
“Ừm. bây giờ chuyện nội trú vẫn còn sớm. Các ngươi thể ở , còn chắc .” Tần Lưu Tây bỗng nhiên dội một gáo nước lạnh.
Tần Minh Kỳ về phía Tần Minh Thuần: (Cảm giác như đại tỷ tỷ xem thường.)
Tần Minh Thuần: (Mạnh dạn bỏ chữ "cảm giác như" , chính là xem thường, coi khinh đấy.)
Tần Lưu Tây dậy: “Được , đến đây thôi. Bắt đầu từ ngày mai, chính thức đến học quán sách. Nếu còn chậm trễ, đó là tự các ngươi tìm đường c·hết.”
Nàng hành lễ với các trưởng bối trong phòng, thong dong bước ngoài.
Tần Minh Kỳ thấy cũng vội đuổi theo: “Đại tỷ tỷ.”
Tần Lưu Tây dừng trong sân, đầu .
Tần Minh Kỳ mím môi, trịnh trọng vái một vái dài, : “Sau nhất định sẽ báo đáp tỷ.”
Tần Lưu Tây giật giật khóe miệng, xua tay thẳng: “Đừng diễn sướt mướt thế. Ta giúp ngươi chỉ là tiện tay thôi.”
Tần Minh Kỳ chút tổn thương, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y gì, chỉ im lặng theo bóng dáng nàng rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-282-dai-ty-ra-oai-khong-ai-dam-ho-he.html.]
Tần lão thái thái cho bọn nhỏ lui , mấy con dâu trong phòng.
Cố thị (tam phòng) tính tình ôn hòa. Tạ thị (nhị phòng) tính cách đanh đá, bụng hẹp hòi, nếu xuất từ nhà đẻ của bà, Tạ thị còn nổi cửa Tần gia. Vương thị (đại phòng) xuất đại tộc, tính cách trầm , bình tĩnh, là một chủ mẫu đạt chuẩn.
Còn đám tiểu bối trong nhà... Tần lão thái thái mím môi, cuối cùng quyết định, : “Hiện giờ bọn trẻ con trai học quán, trong nhà sắp mở tiệm mứt quả, chỗ nào cũng tốn kém. Vương thị, con vì cửa hàng mà chạy vạy bên ngoài, Thẩm ma ma cũng lớn tuổi . Ta điều Cúc Nhi qua bên con đại nha , theo con lo liệu công việc trong ngoài.”
Tạ thị nhanh chóng ngẩng đầu lên, lão thái thái, liếc sang Cố thị.
Cúc Nhi kể từ khi tam phòng sinh đôi, phần lớn thời gian đều ở bên đó phụ giúp Cố thị chăm sóc bọn nhỏ. Mãi đến khi Cố thị ở cữ xong, nha mới trở phòng lão thái thái hầu hạ.
Bây giờ điều Cúc Nhi cho đại tẩu, chứng tỏ đại tẩu nha cận bên .
Vương thị : “Thưa mẫu , tay chân Thẩm ma ma vẫn còn lanh lẹ. Ngược Đinh ma ma tuổi tác cao, sức khỏe ngài cũng , bên cạnh thể chỉ một Đinh ma ma. Cứ để Cúc Nhi ở hầu hạ ngài là . Con cũng nghĩ, con sẽ gọi Mai Nương từ việc bên ngoài trở về phụ giúp con, cũng trả cho nàng một phần tiền công. Nếu cần , con điều động nha đầu Tuyết Nhi chạy vặt là , dù nó cũng lớn lên ở Li Thành, quen thuộc nơi .”
“Còn về việc trong nhà, bên cửa hàng bận rộn xuể, tạm thời vẫn nhờ nhị và tam trông coi giúp.”
Tần lão thái thái thấy bà từ chối, cũng ép, chỉ : “Con tự thu xếp thỏa là .”
“Kỳ thực, con cũng thể theo đại tẩu lo liệu chuyện cửa hàng mà.” Tạ thị giơ tay.
Tần lão thái thái phóng một ánh mắt sắc như d.a.o qua, : “Lo liệu cái gì mà lo liệu? Trước đây cửa hàng hồi môn của chính , ngươi còn để lỗ vốn quanh năm, ngươi thì lo liệu cái gì? Cứ an phận ở nhà cho . Quản việc nhà và mấy nha đầu là bổn phận của ngươi .”
Tạ thị "" một tiếng.
Tần lão thái thái sang Cố thị, : “Cố thị con cũng . Đại sự đến phiên con lo. Hai ca nhi và Bảo Nhi đều còn nhỏ, trong nhà hầu nhiều, con chuyên tâm giáo dưỡng chúng nó.”
Cố thị dậy hành lễ: “Thưa mẫu , ngài yên tâm, con dâu sẽ trông nom giáo dưỡng chúng nó thật .”
“Ừm.”
Ngoài cửa, Cúc Nhi vui mừng bước bẩm báo: “Lão thái thái, Lý tổng quản tin tức từ Tây Bắc gửi về ạ.”
Tần lão thái thái lập tức vui mừng: “Thật ? Mau cho .”
Mọi trong phòng cũng đều lộ vẻ vui mừng.
“Vâng.” Lý tổng quản cầm một phong thư dày bước quỳ xuống.
“Mau lên, đừng quỳ nữa. Đem thư trình lên đây. Có là của lão thái gia bọn họ gửi về ?” Tần lão thái thái vội vàng hỏi.
Vương thị chủ động bước lên nhận lấy lá thư. Vừa , hốc mắt bà liền đỏ lên: “Thưa mẫu , đúng là của phụ bọn họ gửi về. Đây là nét chữ của cha Ngạn Nhi.”
“Mau, mau cho xem.” Tần lão thái thái vội đến mức tự bước xuống giường, Đinh ma ma vội đỡ lấy, khuyên nhủ: “Lão thái thái, ngài cứ yên, để các thái thái cho ngài .”
