Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 283: Thư nhà từ Tây Bắc

Cập nhật lúc: 2025-10-28 02:30:38
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bức thư Tần lão thái gia bọn họ gửi về dày. Đầu tiên là báo cả nhà bình an, rằng đường tuy vất vả, lớn trẻ nhỏ đều trải qua một trận bệnh, nhưng cuối cùng đều bình an đến nơi. Hiện giờ, họ dàn xếp thỏa tại nơi lưu đày ở Tây Bắc. Ngoại trừ lão thái gia tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng, hai đứa nhỏ ở bên bầu bạn hầu hạ, thì ba vị gia (con trai ông) đều ngoài tìm việc để kiếm bạc sống qua ngày.

Tần Bá Hồng và rõ nếu chỉ báo tin vui mà giấu tin buồn thì sẽ chỉ khiến Tần lão thái thái và ở nhà càng thêm lo lắng miên man. Vì , họ chỉ báo tin , mà cũng kể về những vất vả trải qua đường , nhưng đều nhấn mạnh là gắng gượng vượt qua , gì đáng lo ngại. Quan trọng hơn là, bọn họ còn gặp quý nhân giúp đỡ, cho nên dù bệnh cũng chút tiền dư để xem đại phu, mua thuốc.

Về chuyện ở Tây Bắc, họ cũng đề cập một chút. Chỗ ở hiện tại lắm, thức ăn phần nhiều là ngũ cốc thô, nên đều ưu tiên nhường cho lão thái gia và hai đứa nhỏ ăn .

Còn về chuyện tìm việc, đến bên đó, ngoài những quan viên lưu đày sung quân, cũng một phạm nhân mang t·ội n·ặng. đám trọng phạm đó đa phần quan phủ phái việc nặng, ví dụ như đào khoáng, cho nên bọn họ khi tìm việc cũng sẽ chung với đám trọng phạm, trừ phi ham tiền công cao mà tự nguyện , hoặc điều động qua đó. Hiện giờ, những công việc họ tìm đều là việc tạm bợ lặt vặt, vì mới đến nên chỉ thể chờ quen thuộc mới tính tiếp.

Tiếp theo, họ hỏi thăm sức khỏe trong nhà, và cũng nhắc tới Tần Lưu Tây. Tần Bá Khanh (tam gia) còn đặc biệt nhắc đến ơn cứu mạng Cố thị và hai con của nàng. Tần lão thái gia cũng khen nàng thông tuệ, nhạy bén, thể hiện phong phạm của một trưởng tỷ, và nhờ cậy nàng chăm lo cho đám phụ nữ trẻ em ở nhà.

Trong thư, tình hình của cả đoàn cứ như kể rõ ràng. Mọi ở đây chỉ thôi cũng rơm rớm nước mắt.

Đọc xong thư chung của cả nhà, thư riêng của mấy em gửi về. Vương thị giữ thư của đại phòng, còn thư của nhị phòng và tam phòng thì đưa cho Tạ thị và Cố thị.

Tạ thị còn phản ứng gì, Cố thị mở thư nhà thấy nét chữ của Tần Bá Khanh, nước mắt liền rơi xuống trang giấy. Sợ nhòe giấy, bà vội vàng lau , nhưng khi thấy một câu "Nàng chịu khổ ", nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt đứt dây.

Về phần Vương thị, thư nhà của Tần Bá Hồng (đại gia) là những lời lẽ nghiêm túc, đại khái là dặn bà chăm sóc , giáo dưỡng con cái, lo liệu việc nhà, một tiếng "vất vả" đồng thời bảo bà giữ gìn sức khỏe. Trong lòng bà cũng chỉ khẽ gợn sóng mà thôi.

Chỉ đến khi thấy nét bút của con trai ruột Tần Minh Ngạn ở cuối thư, sống mũi bà mới bắt đầu cay cay. Khi đến dòng chữ "Nương, hài nhi nhớ ", nước mắt bà ngừng tuôn rơi. Bà vội , ôm lá thư ngực, hít một thật sâu, lau khô nước mắt mới về phía Tần lão thái thái.

“Thưa mẫu , hiện giờ phụ đều đến nơi an , cũng chỗ dừng chân, thì . Trước mắt trời trở lạnh, con sẽ chuẩn một ít đồ, tìm tiêu cục gửi qua đó.”

Khăn tay của Tần lão thái thái ướt đẫm. Bà gật đầu, : “Nên như . Con mau chóng chuẩn . Bên đó lạnh, chuẩn nhiều quần áo mùa đông chống lạnh, cần so đo kiểu dáng, quan trọng nhất là đủ dày để giữ ấm. Nếu thể, chuẩn thêm một ít d.ư.ợ.c liệu. Bọn họ đều là chỉ báo tin , giấu tin . Đường sá xa xôi như , chỉ cần một trận phong hàn cũng đủ mệt mỏi . Có cả già, trẻ nhỏ, một sớm một chiều dưỡng . Tây Bắc cằn cỗi, chuẩn nhiều d.ư.ợ.c liệu một chút là nhất.”

Vương thị gật đầu , sang với hai : “Hai em nếu thứ gì gửi , cũng chuẩn luôn , ví dụ như thư nhà.”

“Vâng, đại tẩu.” Cố thị vội vàng đáp.

Tần lão thái thái thấy các con dâu rõ ràng đều đang yên, liền : “Các con lui cả .”

Mấy chị em dâu hành lễ, chuẩn lui , nhưng Vương thị giữ .

Tần lão thái thái bảo Đinh ma ma lấy một cái tráp tới, đưa qua: “Hiện giờ trong nhà mở tiệm mứt quả, chuẩn đồ đạc gửi , còn gửi cho bọn họ ít bạc để tiêu dùng, phòng khi việc gấp. Chỗ bạc nhiều lắm, con cứ cầm hết .”

Vương thị vội từ chối: “Thưa mẫu , chỗ con vẫn còn một ít, ngài cứ giữ phòng ạ.”

Tần lão thái thái : “Tần gia bây giờ sa sút, một già bệnh, cửa lớn , cửa bước, cũng gặp ai, chi tiêu đều sắp xếp, còn cần tiền phòng gì? Cứ ưu tiên dùng những chỗ cấp bách . Đợi dư dả, con tích góp cho vài món đồ, chờ già mất , để cho bọn nhỏ kỷ vật là .”

Vương thị nếp nhăn mặt bà nhiều thêm rõ rệt, trông càng già nua, bà nhớ lời Tần Lưu Tây , mím môi: “Mẫu cứ yên tâm, chuyện sẽ lên. Số bạc con xin tạm dùng , đợi khi cửa hàng mở , kiếm bạc, con sẽ bù tráp cho ngài.”

Tần lão thái thái mỉm gật đầu, lúc mới để bà lui .

Đợi Vương thị , bà cầm lá thư nhà đưa lên sát mắt, vài , nước mắt già nua tuôn rơi: “Không thể sống đến ngày thấy bọn họ trở về .”

Đinh ma ma cũng xoa xoa khóe mắt: “Lão thái thái ngài yên tâm, nhất định sẽ.”

Tần lão thái thái thở dài một , tiếp tục xem thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-283-thu-nha-tu-tay-bac.html.]

Vương thị trở sân của , thấy Tần Lưu Tây cũng ở đó, liền : “Con cũng ở đây thì quá. Tây Bắc thư gửi về, phụ con cũng một phong thư nhà, mau đến xem . Vạn di nương, ngươi cũng đây một chút.”

Vạn di nương còn mong gì hơn, chân định nhúc nhích, sợ hãi liếc Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây liếc xéo bà một cái: “Cái bộ dạng đó, về chép phạt chữ ‘Đức’ 50 cho .”

“A?”

“Một trăm !”

“50! Ta... chỉ là ngáp một cái, kêu ‘A’!” Vạn di nương sắp tới nơi. Tại khổ sở học chữ thế ? Bà chỉ an phận một vị di nương xinh mà vô dụng ?

Tần Lưu Tây lúc mới hừ một tiếng, bước đến bên cạnh Vương thị.

Tần Minh Thuần đồng cảm di nương, kéo kéo vạt áo bà: “Di nương, ngài cố gắng lên. Ngày mai con đến học quán , ngài ở nhà chăm chỉ nhé, con tan học về sẽ kiểm tra.”

Vạn di nương: “!” (Trời ơi! Có một đứa con gái yêu nghiệt đủ, còn lòi thêm đứa con trai hố thế !)

Bên , Tần Lưu Tây nhận lá thư từ tay Vương thị, lướt qua nhanh như gió, đưa ngay cho Tần Minh Thuần: “Đọc!”

Tần Minh Thuần vội vàng nhận lấy, bắt đầu thư. Đọc nửa chừng, bé cũng , với Vương thị: “Mẫu , con cũng nhớ phụ và nhị ca.”

“Vậy con tự thư nhà cho bọn họ .”

“Vâng ạ.”

Tần Lưu Tây bĩu môi, sang Vạn di nương. Bà đang mang vẻ mặt chán nản tột độ, vẫn còn rầu rĩ vì 50 chữ ‘Đức’ của . Nàng khỏi lắc đầu.

Vương thị với Tần Lưu Tây: “Đã chỗ dừng chân , chuẩn một ít quần áo mùa đông và d.ư.ợ.c liệu gửi qua. Tây Nhi, những thứ khác cầu, con xem thể cho bọn họ mấy lá bùa bình an mang theo ?”

Tần Lưu Tây kinh ngạc: “Ngài cũng tin mấy thứ đó hữu dụng ?”

“Cầu thần bái Phật, chẳng qua cũng là để cầu sự an tâm, cũng thôi.” Vương thị : “ nếu là con tay, càng tin.”

Những bói toán đây của Tần Lưu Tây đều chuẩn, thì bùa của nàng vẽ, khẳng định cũng hữu dụng. Những khác bà thể để tâm, nhưng vì con trai, bà nhất định cầu xin một lá!

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

Loading...