Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 285: Tiểu tổ tông, thế là được rồi!

Cập nhật lúc: 2025-10-28 03:26:36
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Bình Quan.

Vu Khâu Tài sân điện, thỉnh thoảng liếc đôi vợ chồng trẻ tuổi đang ở trong điện, khẽ lắc đầu.

Lão bằng hữu Tiêu gia thật sự là hồ đồ. Nếu cô nương nhà đó sớm , cũng cho bà v.ú tâm phúc trong nhà đến xem qua bản lĩnh của Tần Lưu Tây, còn nhờ cậy đến tận chỗ ông , cầu xin Tần Lưu Tây đến tận nhà khám bệnh.

Nếu coi trọng, dù bản tiện rời khỏi phủ thành, thì phu nhân ( của cô gái) cũng thể chứ. Vì để biểu đạt thành ý, đường đường là bậc tự đến cầu cạnh cao nhân thì ?

Kết quả thì ? Mấy ngày trôi qua , còn chỉ cử con trai và con dâu tới. Chậc.

Vu Khâu Tài thầm nghĩ, Tần Lưu Tây tính tình kiêu ngạo, nào chịu nhịn cái kiểu . E là đứa trẻ còn chịu thêm khổ .

Thư Sách

Đang nghĩ , một bóng lọt tầm mắt. Vu Khâu Tài mắt sáng lên, vội vàng tiến lên, chắp tay : “Bất Cầu đại sư.”

“Đại nhân cũng đến sớm .” Tần Lưu Tây đáp một cái đạo lễ.

Vu Khâu Tài thở dài: “Đều là nhận lời ủy thác của cả. Lão hữu của ... Ai, vẫn mong đại sư xem xét tình cảnh cô nương nhà dễ dàng, mà bỏ qua cho nhiều chút.”

Ông hành lễ nữa.

Tần Lưu Tây khẽ nhướng mày: “Đại nhân cũng thật là lòng nhân từ.”

“Thật sự là vì đứa trẻ đó lúc nhỏ cũng từng gọi một tiếng chú, ngoan ngoãn đặc biệt.” Vu Khâu Tài : “Bằng tuổi con gái nhà , hai đứa trẻ cũng chơi . À, đúng .”

Ông từ trong túi tay áo móc một cái bọc nhỏ, đưa cho nàng: “Đây là chút đồ ăn con gái nhà , cố ý bảo mang đến cho ngài nếm thử. Chính tay nó đó.”

Tần Lưu Tây ngạc nhiên, mở xem, là một ít thịt sấy khô. Nàng nếm thử một miếng, đôi mắt cong lên: “Ngon thật.”

Thịt nướng sấy đến độ nửa khô như chà bông, tẩm ướp nhiều gia vị, nướng thơm phức mà vẫn giữ nước thịt bên trong, nhai hương vị, đúng là một món lương khô tuyệt hảo.

Vu Khâu Tài thì vui vẻ như một đứa trẻ: “Ngài ngon là . Con gái cứ dặn xem phản ứng của ngài thế nào, về kể cho nó . Ta chỉ mới nếm một miếng mà nó cho.”

“Làm ngon, tay nghề của Vu tiểu thư quả là tệ.”

“Tiểu cô nương chẳng sở thích gì, chỉ thích mày mò mấy món ăn. Sau món gì mới, bảo đưa chút nữa qua cho ngài nhé?” Vu Khâu Tài thăm dò.

Tần Lưu Tây : “Đừng đưa đến đạo quan. Ta một cửa hàng ở phường Thọ Hỉ, đợi từ phủ thành về là khai trương. Đến lúc đó ngài dắt con bé qua nhận cửa.”

“Thật ?” Vu Khâu Tài mừng rỡ, vội hỏi địa chỉ cửa hàng: “Đến lúc đó nhất định sẽ dắt cả nhà đến thăm.”

Tần Lưu Tây đầy ẩn ý: “Ta hy vọng ông cần ghé thăm thì hơn.”

Vu Khâu Tài: “???”

(Về , khi ông dắt vợ con đến cửa hàng tên là "Phi Thường Đạo" , câu đầu tiên đón ông chính là: “Khách quan, ngài trừ tà là bắt quỷ? Hay là bệnh nan y kỳ lạ nào khám?”)

“Sư .” Thanh Viễn từ điện , theo là đôi vợ chồng trẻ tuổi .

Tần Lưu Tây xoay , liếc hai , gì.

Vu Khâu Tài liền : “Hiền chất, đây chính là Bất Cầu đại sư mà với cháu. Đại sư, đây là con của bạn , họ Tiêu.”

Tiêu Triển Thụy thấy Tần Lưu Tây tuy còn trẻ tuổi nhưng diện mạo chút kinh ngạc, song thấy nàng chắp tay lưng, thần sắc nhàn nhạt, liền tiến lên một bước, chắp tay: “Tiêu Triển Thụy mắt đại sư. Đây là nội tử Trình thị.”

“Tiêu Trình thị mắt đại sư.”

Tiêu Trình thị là một nữ nhân dung mạo tú mỹ, nhưng giữa hai hàng lông mày vương chút u sầu, vẻ mặt cũng giấu sự mệt mỏi, là do đường vất vả, là vì chuyện phiền lòng của bản .

Tần Lưu Tây liếc tướng mạo hai . Cung phu thê của đôi vợ chồng trẻ nhiều đường vân hỗn loạn. Người nam sinh một đôi mắt đào hoa, cung phu thê còn một nốt ruồi nhỏ, là tướng đa tình, xem vận đào hoa ít, bên cạnh chắc chắn chỉ một thê tử.

“Không cần đa lễ.” Tần Lưu Tây : “Các vị nên tới.”

Hai đều sững sờ. Tiêu Triển Thụy càng thêm khó hiểu, hỏi: “Đại sư ? Chúng thành tâm đến cầu xin đại sư tay, giải quyết khó khăn cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-285-tieu-to-tong-the-la-duoc-roi.html.]

Không Vu thúc thúc chuẩn thỏa, cũng nhờ vả quan hệ ? thái độ của Tần Lưu Tây rõ ràng là chuyến .

Tiêu Triển Thụy bất giác về phía Vu Khâu Tài. Ông cũng chút khó hiểu, cẩn thận hỏi: “Đại sư, lẽ nào ?”

Tần Lưu Tây : “Người , một việc phiền hai chủ. Các vị nếu tìm cao nhân khác, hà cớ gì chạy xa xôi đến Thanh Bình Quan của ? Đạo môn cũng quy củ của Đạo môn, đây thích tranh giành pháp sự với khác.”

(Cướp ngầm thì tính!)

Vu Khâu Tài sửng sốt, buột miệng hỏi: “Các ngươi mời cao nhân khác ?”

Tiêu Trình thị kinh ngạc, nhưng dám chen mặt phu quân, chỉ về phía Tiêu Triển Thụy.

Tiêu Triển Thụy cũng giật nảy , ngờ Tần Lưu Tây mở miệng vạch trần chuyện thẳng thừng như , trong khi bọn họ còn bất cứ điều gì.

Hắn cũng là từng trải qua sóng gió, cố gắng trấn định, thu chút coi thường ban nãy, chắp tay tiến lên, nhỏ giọng nịnh nọt: “Đại sư quả nhiên cao minh, sự, đúng là cao nhân. Thật dám giấu giếm, khi ma ma trong nhà trở về bẩm báo những gì chứng kiến ở Thanh Bình Quan, gia mẫu vốn định lập tức đến đây. Nào ngờ đột nhiên bệnh tình trở nặng, mà lúc đó trưởng bối thiết tiến cử một vị thầy pháp, nên... liền mời cửa.”

Tần Lưu Tây , vẫn lời nào.

Tiêu Triển Thụy tiếp: “Vị thầy pháp phép xong, cũng đỡ hai ngày, nhưng ngờ căn bệnh quái ác tái phát, bệnh tình còn nặng hơn . Trước khi vợ chồng lên đường, còn nhận nhà nữa. Gia mẫu kinh hãi quá mà ngã bệnh, gia phụ vô cùng lo lắng, lúc mới cử đến mời đại sư.”

Vu Khâu Tài thấy Tần Lưu Tây hé răng, liền giả vờ trách mắng: “Cha cháu cũng hồ đồ thật. Ta sớm gửi thư Bất Cầu đại sư là cao nhân chân chính, các ngươi cứ mời thầy pháp khác, ngược bệnh của Hàm Nhi kéo dài đến mức nặng hơn. Thật là hồ đồ!”

“Là của chúng cháu.”

Vu Khâu Tài hừ một tiếng: “Đương nhiên là các ngươi sai, sai vì nhầm mắt cá với ngọc trai, lỡ dở bệnh tình của Hàm Nhi. Ta còn vì các ngươi mà đỡ, bây giờ cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp đại sư nữa.”

Ông xong, về phía Tần Lưu Tây, chắp tay: “Bất Cầu đại sư, mặc kệ bọn họ là vì thương con gái mà sốt ruột , việc là bọn họ đúng. Huyền môn các ngài đều quy củ, nhận nhận chuyện , quyền ở ngài, cần nể mặt lão Vu .”

Ông lùi về một bước, ở góc mà Tần Lưu Tây thấy, liếc xéo Tiêu Triển Thụy một cái, động tác hiệu (tiền).

Tiêu Triển Thụy vội vàng : “Đại sư, là chúng việc chu , vốn dĩ nghĩ nước xa cứu lửa gần nên mới tin lời thầy pháp . Xin ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng . Nếu ngài thể cứu , Tiêu gia chúng cháu nguyện quyên góp dầu mè cho quý quan để tu sửa kim đỉnh.”

Lời dứt, liền kéo thê tử bên cạnh, cùng cúi đầu vái Tần Lưu Tây một vái thật sâu.

Tu sửa kim đỉnh!

Thanh Viễn, nãy giờ vẫn ở hành lang điện, suýt nữa thì vững. Hắn dùng sức nháy mắt hiệu với Tần Lưu Tây: Tiểu tổ tông, thế là , đó là kim đỉnh đấy!

Tần Lưu Tây nhận ánh mắt của Thanh Viễn, bĩu môi. (Không cần ngươi chạy vặt, chắc chắn sẽ ép bọn họ trò.)

mà là kim đỉnh... Nghĩ đến cái nóc nhà màu vàng của Thanh Lam Quan, tuy vàng thật, nhưng cũng là ngói lưu ly màu vàng kim lấp lánh chói mù mắt. Thật là phú quý!

Tần Lưu Tây vẻ cho đủ, lúc mới như cao thâm mà mở miệng: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Nếu các vị thành ý dâng tràn như , đành một chuyến !”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...