Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 286: Xem mệnh thì có gì hay ho?
    Cập nhật lúc: 2025-10-28 03:26:37
    Lượt xem: 14 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng cần Tần Lưu Tây là đang vẻ đây là nể mặt tiền dầu mè, khi đáp ứng lời mời chân thành của nhà họ Tiêu, nàng liền sảng khoái thúc giục lên đường. Thái độ ngược khiến Tiêu Triển Thụy chút .
“Đại sư cần thu thập hành trang ?”
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Không cần, chuyện nhỏ thôi, nhanh về nhanh.”
Tiêu Triển Thụy hé miệng, thầm nghĩ cảm giác như nàng chuẩn sẵn sàng để lên đường bất cứ lúc nào nhỉ?
để tránh vị đại sư sớm nắng chiều mưa, đêm dài lắm mộng, Tiêu Triển Thụy cũng khách sáo nữa, trực tiếp dẫn Tần Lưu Tây, thê tử và đám của thẳng tiến đến Ninh Châu phủ.
Chỉ là lúc đến, và thê tử chung một xe ngựa, bây giờ thêm Tần Lưu Tây, để nàng cùng thê tử chung một xe thì nhiều bất tiện. khó khăn lắm mới mời , lẽ nào bảo cưỡi ngựa ? Tiêu Triển Thụy dám mở miệng điều .
“Chuyện khó. Các vị cứ , cưỡi ngựa về thành ngay, đó sẽ sắp xếp một cỗ xe ngựa khác đuổi kịp. Đến lúc đại sư trở về, sẽ cùng xe đó luôn.” Vu Khâu Tài Tần Lưu Tây : “Ta sẽ tìm cho ngài một đ.á.n.h xe xuất từ quân ngũ, chút võ nghệ, lỡ chuyện gì còn thể bảo vệ ngài.”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Bảo đ.á.n.h xe cho , chẳng là dùng d.a.o mổ trâu g·iết gà ?”
“Dùng quen là . Cứ quyết định , một bước.” Vu Khâu Tài cũng mặc kệ Tần Lưu Tây đồng ý , chắp tay một cái khỏi sơn môn, thúc ngựa rời .
Tiêu Triển Thụy thấy Vu thúc việc sấm rền gió cuốn, cũng kịp gì thêm, đành : “Vậy đành phiền đại sư tạm thời chen chúc cùng vợ chồng chúng một lát ?”
Tần Lưu Tây : “Cũng .”
Nàng cũng khách khí, tiên mời Tiêu Trình thị lên xe, đó cũng nhảy lên, xếp bằng ngay cạnh cửa xe.
Nàng cưỡi ngựa, nhưng nếu đợi xe ngựa của Vu Khâu Tài đuổi theo, đoàn chắc chắn sẽ nhanh. Ngồi chen một chút cũng . Huống hồ, thời tiết ngày càng lạnh, cưỡi ngựa hóng gió rét, nàng ngốc.
Xe ngựa của Tiêu gia rộng rãi. Vợ chồng son ngoài, chuẩn cũng vô cùng chu đáo. Tiêu Trình thị tự đóng vai nha , quỳ bên trong xe đun nước pha , lấy điểm tâm, hoa quả, bày lên chiếc bàn nhỏ để chiêu đãi.
“Các vị hôm qua đến, hôm nay lên đường ngay, nghỉ ngơi, e là mệt mỏi lắm.” Tần Lưu Tây thấy hai mắt đều quầng thâm đen, liền : “Đến Thập Lý Đình phía , chúng thể nghỉ ngơi một lát, đợi xe ngựa của Vu đại nhân tới.”
Tiêu Triển Thụy chắp tay: “Đi liên tục thế , quả thực là mệt, nhưng vẫn thể chịu . Mời đại sư ngài, là may mắn của chúng . Vu thúc và gia phụ quen nhiều năm, ông việc nhanh gọn, nghĩ là xe ngựa sẽ sớm đuổi kịp thôi, chắc cũng nghỉ bao lâu. Chờ khi hội hợp đầy đủ lên đường, chúng chợp mắt một chút xe, đến trạm dịch sẽ nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Tần Lưu Tây xong cũng miễn cưỡng. Dù mệt là nàng.
Tiêu Triển Thụy uống một ngụm , liếc Tần Lưu Tây, : “Ta thấy đại sư tuổi còn trẻ, là nhập đạo từ nhỏ ? Có ngài học hết cả năm thuật của Huyền môn ?”
“Sao nào, tin bản lĩnh của ? Muốn thử một phen ?” Tần Lưu Tây như .
Tiêu Triển Thụy vội : “Không dám, dám, chỉ là tò mò thôi.”
“Ta nhập đạo từ năm năm tuổi.”
“Vậy... năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”
“Nhập đạo mười năm .” Tần Lưu Tây cụp mắt, nước trong chén sóng sánh theo nhịp xóc của xe ngựa, nhất thời chút hoảng hốt. Tuy là nhập đạo mười năm, nhưng nàng luôn cảm thấy những thứ từ lâu , lâu đến mức nàng học từ khi nào, và rốt cuộc lai lịch của chúng là gì?
“Đại sư? Đại sư?” Tiêu Triển Thụy thấy nàng xuất thần, nhịn bèn giơ tay huơ huơ mặt nàng.
Tần Lưu Tây hồn, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn tan hết vẻ mơ màng.
Tiêu Triển Thụy sững sờ. Ánh mắt mơ màng , kết hợp với độ tuổi của nàng, trông vẻ non nớt.
Tiêu Trình thị nhíu mày, nhấc ấm lên, rót thêm cho Tần Lưu Tây: “Đại sư, mời ngài uống chút nóng.”
Tần Lưu Tây gõ ngón tay lên bàn nhỏ để cảm ơn, lúc về phía Tiêu Triển Thụy, đáy mắt thanh tỉnh. Nàng : “Tiêu công tử hỏi kỹ càng như , chẳng lẽ là xem bói?”
“Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Tiêu Triển Thụy l.i.ế.m môi, nghĩ ngợi hỏi: “Đại sư cũng xem mệnh cho khác ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-286-xem-menh-thi-co-gi-hay-ho.html.]
“Ngươi xem ?”
Tiêu Triển Thụy vẻ háo hức. Nếu thể, thật sự xem thử tiền đồ và vận mệnh của .
Tần Lưu Tây nhạt: “Kỳ thực, xem mệnh thì gì ho? Có những chuyện khi ngươi , nếu là điều , ngươi sẽ canh cánh trong lòng, nghi thần nghi quỷ, hoảng sợ nó đến , khi nào thì ứng nghiệm. Cứ lo lo mất như , ngược sẽ đ.á.n.h mất bản tâm của .”
“Còn nếu là điều , ngươi , liệu vì thế mà tự mãn, kiêu ngạo khinh cuồng, từ đó bỏ bê công việc đang ? Đó cũng là đổi sơ tâm. Có những , những việc, một khi sơ tâm đổi, thì ý niệm ban đầu cũng còn, con đường phía cũng sẽ rẽ sang hướng khác. Như , ngươi còn xem nữa ?”
Tiêu Triển Thụy sững .
“Đôi khi, cũng đáng sợ. Ngược , chính vì nên mới khả năng xoay chuyển. Tốt , xoay chuyển thế nào, đều là tùy thuộc bản tâm của chính . Tiêu công tử, xem mệnh là , nhưng xem thì ? Nếu chuyện gì, xem nó để gì?”
Thư Sách
Tiêu Triển Thụy bật , chắp tay : “Là Tiêu mỗ nông cạn .”
Tần Lưu Tây mỉm , nhấp một ngụm nhắm mắt dưỡng thần.
Xe một lúc, Tần Lưu Tây đột nhiên mở mắt: “Dừng ở cái đình phía chờ một chút.”
Tiêu Triển Thụy ngạc nhiên, nhưng vẫn bảo đ.á.n.h xe dừng .
“Kia chính là Thập Lý Đình. Nghỉ chân ở đây một lát, đợi cỗ xe ngựa tới.” Tần Lưu Tây nhảy xuống xe .
Tiêu Triển Thụy thể để nàng chờ một , cũng theo xuống xe. Còn Tiêu Trình thị thì thở phào một , bảo xa phu đ.á.n.h xe ngựa xa một chút, bà "nghỉ ngơi" một lát.
Đợi xe dừng hẳn, bà gọi nha đến hầu hạ, lấy từ trong xe một cái bô nhỏ (tiểu bồn) đế đen vẽ hoa mai đỏ. Bên ngoài nắp đậy, bên trong lót một lớp tro. Phụ nhân ngoài tiện, với gia đình phận như bọn họ, một cái 'bô' đơn giản như cũng chuẩn sẵn.
Lúc Tiêu Trình thị "giải quyết," bà chợt nhớ lời Tần Lưu Tây. Cả đoàn vốn ý định nghỉ chân ở cái đình , nhưng nàng cố tình nhắc đến. Lúc xuống xe, nàng còn vô tình liếc bà một cái. Nghĩ đến đây, mặt Tiêu Trình thị bất giác nóng lên. Vị Bất Cầu đại sư , lẽ nào đang "mót" nên mới cố ý bảo dừng xe nghỉ chân ? Không khỏi... quá tinh ý và tâm lý .
Tần Lưu Tây yên vị trong đình, hết một tuần , thấy từ hướng trong thành, một trận bụi mù cuộn lên, theo là tiếng vó ngựa dồn dập.
Tiêu Triển Thụy hiệu cho hộ vệ. Lập tức phi ngựa tiến lên xem xét. Chỉ lát , đó nhanh chóng về, sắc mặt vô cùng khẩn trương, nghiêm trọng. Hắn ghé tai Tiêu Triển Thụy bẩm báo vài câu.
Tiêu Triển Thụy "vụt" một cái dậy, : “Cái gì? Tiểu tổ tông đó ở đây?”
Hắn vội vã ngoài đình, quên mất sự mặt của Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây thì híp mắt, phóng tầm mắt xa, nhướng mày. Nàng nhận tên thị vệ dẫn đầu đám .
Thật là... đúng lúc quá.
