Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 288: Tế điện anh linh
    Cập nhật lúc: 2025-10-28 03:26:39
    Lượt xem: 14 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường đến Ninh Châu phủ, thêm một Mộc Tích ồn ào cứ lẵng đẵng bám theo, Tần Lưu Tây hận thể giả vờ c·hết xe ngựa suốt cả hành trình.
Còn Tiêu Triển Thụy thì chứng kiến một mặt khác của Mộc Tích – cái tính dai như đỉa, càng đả kích càng ngoan cố bám riết. Hắn chỉ thầm than đúng là "vỏ quýt dày móng tay nhọn", tiểu bá vương ăn chơi trác táng nhất Thịnh Kinh cũng ngày trị cho ngoan ngoãn phục tùng.
Về phần Mộc Tích, vô cùng đắc ý. Ví như khi đến trạm dịch nghỉ chân, dựa phận của , chiếm ngay tiểu viện độc lập sạch sẽ nhất, còn bao trọn luôn cả hai viện sát vách, chỉ để tránh phiền.
“Thấy , theo bổn thế tử, lợi lộc đầy .” Mộc Tích chỉ tiểu viện sạch sẽ còn treo cả đèn cung đình, đắc ý Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây : “Đắc ý cái gì, chẳng ngươi đang hưởng phúc ấm và tiền lãi do bậc cha chú của ngươi để .”
“ , phủ nhận. đây là mệnh của . Ta mệnh hơn tổ tiên một chút, gì đúng? Sinh , còn sửa ?”
Nghe cái giọng điệu ăn đòn mà xem. Đừng Tần Lưu Tây, ngay cả Tiêu Triển Thụy cũng thấy ngứa tay, thật quá khiến căm ghét.
Tần Lưu Tây lạnh: “ là mệnh thật. Ngươi cứ như một cây tiền phú quý di động, ở bên ngoài mà kiêu ngạo như , lỡ một , chỉ nước b·ị b·ắt cóc.”
“Vậy ngươi cứ yên tâm. Đừng đám hộ vệ ngoài sáng, ngay cả ám vệ trong tối, chính còn chẳng bao nhiêu đang bám theo !” Mộc Tích ngạo nghễ hất cằm: “Với , phận của mà còn dám bắt cóc, đúng là thọ tinh công treo cổ, chê sống lâu . Kẻ nào bắt , đưa đến tận sào huyệt, giúp họ tận diệt luôn một ổ, coi như việc .”
Tần Lưu Tây: “...”
Các hộ vệ mệt mỏi trong lòng: (Tự vạch át chủ bài, ngoài vị còn ai đây nữa?)
Tần Lưu Tây bước sân, : “Nếu một việc mà ngươi tự thành, dựa dẫm gia đình, thì ngươi mới thật sự việc .”
“Chuyện gì? Ngươi thử xem, cho ngươi coi.”
Tần Lưu Tây khựng bước, liếc xéo .
“Sao thế? Không tin ?”
Tần Lưu Tây liếc hai hộ vệ bên cạnh đang đầy vẻ mặt khẩn trương, mỉm gì, ngược cho Mộc Tích ngơ ngác hiểu.
Sáng hôm , dùng bữa sáng xong cả đoàn lên đường. Chỉ là Mộc Tích và Tiêu Triển Thụy tò mò tiểu nhị của trạm dịch đưa cho Tần Lưu Tây một cái bọc.
“Đó là cái gì?” Mộc Tích tò mò hỏi: “Ngươi bảo tiểu nhị chuẩn khi nào ?”
“Dưới chân núi Thanh Bình Quan một lão nhân họ Chương bán nước uống, lão gia năm nay 88 tuổi. Các ngươi vì ông cao thọ như mà vẫn thể gánh hàng bán ?”
Mộc Tích lập tức hứng thú: “Vì ?”
Tiêu Triển Thụy cũng dỏng tai lên . Bí quyết trường thọ, ai mà .
Tần Lưu Tây tủm tỉm, đưa cái bọc cho Lão Cừu đang đ.á.n.h xe, : “Vì ông bao giờ xen chuyện của khác!”
Mộc Tích: “...”
Tiêu Triển Thụy: “!”
(Đây là đang châm chọc bọn họ nhiều chuyện!)
Mộc Tích tức đến xanh mặt, định phát tác, nhưng thấy Tần Lưu Tây chui xe ngựa, đành trút giận lên đám tùy tùng của : “Đứng ngây đó gì? Còn mau chuẩn ngựa xe!”
Đám đông lập tức giải tán.
Tần Lưu Tây ngả gối dựa trong xe ngựa, cong môi , chống đầu đ.á.n.h giá cỗ xe.
Vu Khâu Tài việc quả thật đáng tin cậy. Xe ngựa rộng rãi, nệm chăn, hộp bánh, bàn nhỏ... đầy đủ thứ. Xe chạy cũng hề xóc nảy, rõ ràng là trang bộ giảm xóc nhất.
Người đ.á.n.h xe tên Lão Cừu, tên thật là Cừu Lũy, xuất nhà binh, từng lính trinh sát trong quân ngũ. Trong một trận chiến, ông c.h.é.m đứt cánh tay , khi xuất ngũ thì lưu lạc về việc trướng Vu Khâu Tài. Lão Cừu thấp, gầy nhưng rắn chắc, ít , võ công cao cường, năm nay cũng mới 46 tuổi. Thời trẻ, ông từng cưới vợ, hai thành mấy năm mà con. Sau Lão Cừu tự xem đại phu, chẩn là thể con, ông liền thư bỏ vợ, một lòng một việc cho Vu Khâu Tài.
Tần Lưu Tây từng xem qua tướng mạo của ông, sơn căn (phần gốc mũi giữa hai mắt) đầy đặn, đuôi mày và đuôi mắt đều cụp xuống, cung tử tức (vị trí mắt) lõm, đúng là tướng vô tử ( con). Bù , ông là trung thành và cố chấp. Vu Khâu Tài quả là tâm.
Xe ngựa tiếp tục , mãi đến khi đến gần khu vực Tần Lưu Tây từng chôn cất đám trung vệ của Tịch gia , nàng mới cho dừng xe. Nàng bảo Tiêu Triển Thụy bọn họ cứ , nàng việc cần xử lý một chút, sẽ đuổi theo ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-288-te-dien-anh-linh.html.]
“Đại sư, ngài , chúng đương nhiên sẽ cùng.” Tiêu Triển Thụy chịu , chỉ sợ chậm trễ Tần Lưu Tây.
Mộc Tích cũng xáp gần: “Đi đấy?”
Tần Lưu Tây liếc bọn họ một cái: “Các ngươi cùng thì theo, dù cũng chỉ một lát thôi.”
Nàng lên chỗ càng xe, chỉ đường cho Lão Cừu, đ.á.n.h xe tiếp về phía , cho đến khi còn đường , nàng mới cầm cái bọc nhờ tiểu nhị chuẩn , tiếp tục bộ.
Cách đến đây đầy ba tháng, mà cỏ dại mọc um tùm. Tần Lưu Tây vẫn tìm chính xác vị trí tấm bia mộ chữ.
Mộc Tích và Tiêu Triển Thụy thở hồng hộc đuổi theo, khi thấy một tấm bia chữ và một nấm mồ lớn rõ ràng mới đắp lâu, cả hai khỏi sững sờ.
“Đây là mộ của ai?”
“Phải hỏi là, bọn họ là ai mới đúng.” Tần Lưu Tây thấy tấm bia chữ mưa gió cho xiêu vẹo, liền nhổ sạch cỏ dại bia, mượn con d.a.o đeo bên hông Lão Cừu, dựng thẳng tấm bia, dùng chuôi d.a.o nện cho nó lún sâu xuống chắc chắn hơn.
Làm xong xuôi, Tần Lưu Tây mới : “Những ở đây từng là binh sĩ vệ quốc của Đại Phong.”
Đồng tử Mộc Tích co .
Binh sĩ vệ quốc, nếu c·hết trận nơi sa trường, ít cũng còn một nắm tro cốt mang về quê nhà. chôn ở nơi hẻo lánh , còn là bia chữ, điều lên cái gì?
Bia vô danh, đào binh thì cũng là c·hết oan.
Binh sĩ từng bảo vệ quốc gia, cuối cùng kết cục chôn vùi một cái tên. Đây là của ai?
Mộc Tích đối diện với Tần Lưu Tây, nhất thời cảm thấy chút bối rối, bất giác lùi một bước.
Tiêu Triển Thụy càng kinh hãi hơn, Tần Lưu Tây thế mà sợ bọn họ tiết lộ chuyện ngoài.
Tần Lưu Tây bày đồ cúng tế . Lão Cừu ngay từ khi nàng nơi đây chôn cất binh sĩ, chủ động phụ nàng nhổ cỏ, dọn dẹp xung quanh, lặng lẽ đưa ống mồi lửa tới.
Hương nến thắp lên, tiền giấy gặp lửa hóa thành tro, trong rừng, gió thổi qua ngọn cây xào xạc. Những mặt ở đây, ai là động dung.
“Đây là cô quen ?” Mộc Tích nhịn hỏi.
Tần Lưu Tây rưới rượu xuống đất, đầu , : “Không quen . Hơn hai tháng , ngang qua đây, tiện tay thu dọn t·hi t·hể cho họ.”
Bây giờ ngang qua, nên tế điện các linh.
Thư Sách
Mộc Tích gì, lùi về một bước, chắp tay vái dài một vái. Các hộ vệ phía cũng theo.
Bởi vì những hài cốt chôn ở đây, từng là những binh sĩ dũng chiến đấu nơi sa trường, chỉ vì lưu lạc đến nơi , vùi lấp trong vô danh.
Tại nơi biên cảnh xa xôi nhất ở phía Tây Đại Phong, một tiểu tử trẻ tuổi nhảy xuống từ đài luận võ trong quân doanh, chậm rãi trở về lều của . Tuyết bắt đầu rơi, bước chân khựng . Hắn vươn tay, mặc cho những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi lòng bàn tay.
Lòng bàn tay lạnh như băng, hòa cùng v·ết m·áu tan, tạo thành một vệt m.á.u loãng.
Tiểu tử kéo một sợi chỉ đỏ từ trong cổ áo , nắm lấy miếng ngọc phù xâu đó, khẽ nhếch môi, lẩm bẩm: “Ta, Tần Tịch, hiện giờ là Tiểu Ngũ trưởng.”
