Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 291: Con quỷ mới này có gì đó không ổn

Cập nhật lúc: 2025-10-29 05:21:16
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây bất động. Tưởng quản gia phát hiện điều , liền theo hướng tầm mắt của nàng, sắc mặt đổi. “Đại sư? Mời bên .”

Tần Lưu Tây thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước , đồng thời thầm trao đổi với con quỷ gia trạch: “Chuyện đúng. Ngươi hơn hai tháng Tiêu tiểu thư mới mê mẩn Phù Sinh , cứ cho là tính theo thời gian dài nhất, thì Phù Sinh đó nếu c·hết, nhiều lắm cũng chỉ mới c·hết một hai tháng, chỉ thể xem là một con quỷ mới. Đã là quỷ mới, dù trong lòng oán hận đến , âm sát khí cũng nên nồng đậm đến mức , thậm chí ảnh hưởng đến cả khí vận của phủ .”

Gia quỷ : “Đại nhân . Tiểu nhân ở phủ ba bốn mươi năm, cũng xem như một con quỷ lâu năm. Mới đầu còn cảm thấy gì, nhưng theo thời gian, oán khí bên sân của tiểu thư càng ngày càng nặng, giống như một thứ gì đó đáng sợ đến, tiểu nhân dám gần.”

Nó nuốt nước bọt, tiếp: “Kỳ thực ban đầu, tiểu thư cũng chỉ là nửa điên nửa tỉnh, vẫn còn nhận . đó dần dần, nàng càng lúc càng ngây dại, nhận ai nữa, cũng thích khác đến gần. Phủ Thứ sử mời mấy vị đại phu cũng bệnh gì, ngay cả bà cốt cũng mời . Lần còn mời một vị thầy pháp khác, phép xong thì an hai ngày, nhưng đó bệnh tình càng nặng thêm, âm sát khí cứ thế mà bùng lên. Tiểu nhân cũng từng tò mò định đến xem thử, nhưng đến gần sân, liền cảm thấy linh hồn nhỏ bé sắp tan vỡ, dường như sắp thứ gì đó hút .”

Tần Lưu Tây xoa xoa ngón tay, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc. Một con quỷ mới âm sát khí lợi hại như , rốt cuộc là do Phù Sinh khi c·hết, khi c·hết, hoặc là vì một nguyên nhân nào khác? Câu đố , e là giải cứu Tiêu tiểu thư, tìm linh hồn của Phù Sinh thì mới thể rõ.

“Tiêu gia chuyện gì mờ ám ?” Mộc Tích thò đầu qua, nhỏ giọng hỏi một câu.

Con quỷ gia trạch thấy treo đầy bùa hộ mệnh , sợ hãi đến mức phiêu xa một chút.

Tần Lưu Tây : “Ngươi mặt dày đến nhà khách, nhiều chuyện như ?”

“Ta hỏi một chút ?” Mộc Tích xoa xoa cánh tay, bất mãn : “Nếu vì ngươi, mới thèm đến đây. Vừa phủ cảm thấy cả khó chịu, lạnh buốt.”

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Ngươi cảm thấy thoải mái?”

Mộc Tích gật đầu: “Cả cứ âm u lạnh lẽo.”

Tần Lưu Tây liếc về hướng âm sát khí, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng. Bát tự của Mộc Tích nhẹ, thể chất thuần âm, nên sẽ nhạy cảm hơn bình thường, dễ cảm nhận những thứ , giống như hiện tại. Nàng những hầu trong phủ Thứ sử, ít nhiều ai cũng đều dính chút sát khí, đang trong vận xui.

“Quản gia, trong phủ dạo ai bệnh gặp chuyện may ?” Tần Lưu Tây hỏi Tưởng quản gia đang phía .

Tưởng quản gia ngẩn một lúc, : “Mấy ngày nay, đúng là vài hạ nhân nhiễm phong hàn, hoặc là ngã sưng chân.”

“Vậy hầu hạ trong sân của tiểu thư nhà ngài thì ?”

Sắc mặt Tưởng quản gia biến đổi, lộ rõ vẻ đề phòng, còn liếc về phía Mộc Tích.

Mộc Tích thấy , đối phương đang kiêng kỵ phận của hoặc sợ đem chuyện ngoài đồn thổi, liền hừ lạnh một tiếng.

Tần Lưu Tây liền : “Mộc thế tử tuy ăn chơi trác táng, nhưng kiểu đàn bà nhiều chuyện. Đã đến quý phủ khách, cũng sẽ tùy tiện đem chuyện nhà của ngài ngoài bậy, đúng thế tử?”

Mộc Tích kiêu ngạo hất cằm: “Bổn thế tử phận tôn quý, hạng đàn bà thôn dã, chuyên . Có thời gian đó, thà dắt mấy con tuấn mã dạo còn hơn.” Hắn xong liền sải bước về phía .

Tưởng quản gia lúc mới cẩn thận : “Nếu đại sư đến đây để giải quyết nỗi lo cho chủ gia, lão nô cũng giấu ngài nữa. Toàn bộ hạ nhân trong sân của tiểu thư đều đổi một lượt. Người nghiêm trọng nhất... c·hết .”

“c·hết thế nào?”

Tưởng quản gia thấy nàng vẻ gì là ngạc nhiên, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh một cách khó hiểu, nhưng mặt vẫn lộ rõ vẻ hoảng sợ, : “Bị dọa c·hết.”

“Ồ?”

Tưởng quản gia trầm mặt xuống: “Theo lời một hạ nhân khác kể , lúc đó đang trực, thấy thứ gì đó, dọa sợ. Lúc c·hết, hai mắt trợn tròn, mặt mày tím tái. Đại sư, tiểu thư nhà xuất giá, mà hạ nhân trong viện dọa c·hết. Chuyện nếu truyền ngoài sẽ chỉ khiến đồn đoán lung tung. Xin đại sư vì tiểu thư nhà mà che giấu chuyện .” Ông cúi đầu vái thật sâu Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây : “Ngươi cũng dám thật đấy.”

“Đại sư đến đây, ngài tuệ nhãn như đuốc, nô tài cũng dám giấu giếm. Mà giấu giếm cũng chắc là chuyện . Lão nô là tiểu thư lớn lên, thật sự thấy tiểu thư cứ điên điên khùng khùng như mãi.” Vẻ mặt Tưởng quản gia lộ rõ sự đau đớn.

Tần Lưu Tây gật đầu, đuổi kịp Mộc Tích, với : “Ngươi đừng ở phủ Thứ sử, bảo hộ vệ của ngươi tìm một chỗ ở khác .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-291-con-quy-moi-nay-co-gi-do-khong-on.html.]

Mộc Tích giật : “Trong phủ thật sự quỷ ? Không chứ, đây là phủ Thứ sử cơ mà, chẳng đều Văn Xương thần phù hộ ? Thứ đó cũng dám đến đây gây sự?”

“Quỷ nhỏ bình thường tự nhiên dám đến tác oai tác quái. thứ trong phủ lai lịch rõ, ngươi thể chất thuần âm, dễ dính rắc rối. Vì chính bản ngươi, cũng vì cái đầu của đám trong phủ Thứ sử , ngươi vẫn nên tránh một chút thì hơn.” Tần Lưu Tây thầm nghĩ: (Cũng là để bảo vệ cái mạng ch.ó của ngươi.)

Tiêu Triển Thụy đuổi theo, loáng thoáng mấy câu đó, sắc mặt biến đổi mấy , suýt nữa thì vấp ngã.

Mộc Tích hề sợ hãi, ngược còn thầm vui vẻ, liếc nàng một cái: “Ngươi đây là đang lo lắng cho bổn thế tử ?”

Tần Lưu Tây: “Ta sợ lúc việc, thứ đó nhè ngươi, khiến tiện tay. Nói cách khác, sợ ngươi cản trở , hiểu ?”

Mộc Tích tức điên, vỗ vỗ đống bùa hộ mệnh , còn kéo cả tấm bùa gỗ sét đ.á.n.h Tần Lưu Tây đưa cho khỏi cổ áo, : “Ngươi tưởng mấy thứ bảo mệnh bổn thế tử là đồ bỏ ?”

Thư Sách

Tần Lưu Tây trừng mắt . Mộc Tích chịu yếu thế, cũng trừng .

Tiêu Triển Thụy nơm nớp lo sợ bước lên chen : “Xin hỏi đại sư, lời ngài ý gì?”

Tần Lưu Tây liếc một cái: “Trong sân của ngài, một thứ tầm thường ghé đến.”

Chân Tiêu Triển Thụy mềm nhũn.

“Ngươi rốt cuộc ?” Tần Lưu Tây trừng Mộc Tích.

Mộc Tích: “Ta ! Ta đây , chừng nó theo dõi. Ở gần ngươi, lẽ còn an hơn!”

Hắn thế mà cũng lý một cách đáng c·hết.

Tần Lưu Tây hề lay động, thẳng sân mà Tiêu gia chuẩn , bảo Tưởng quản gia chuẩn mấy thứ nàng cần.

Tưởng quản gia , liền hỏi: “Đại sư, cần m.á.u ch.ó đen và gà trống ạ?”

Tần Lưu Tây , vẻ mặt trở nên khó hiểu, ông : “Cần mấy thứ đó gì?”

“Ngài cần chu sa, giấy vàng, là để lập đàn phép. Lập đàn thì cần m.á.u ch.ó đen, gà trống để trừ tà ?” Tưởng quản gia .

Tần Lưu Tây: “Hay là ông tìm luôn cho một bộ pháp bào, pháp mũ, sắm thêm một thanh kiếm gỗ đào bảy nữa nhé? À đúng , pháp bào thêu bằng chỉ vàng ròng, như lúc múa kiếm mới thể lấp lánh ánh vàng.”

Tưởng quản gia: “?”

Mộc Tích khúc khích: “Đùa ông đấy. Nàng bảo ông chuẩn cái gì thì cứ chuẩn cái đó , cần gì ông hỏi thừa.”

Tưởng quản gia ngượng ngùng : “Là tiểu nhân lắm lời.”

“Xuống chuẩn .” Tần Lưu Tây xua xua tay.

 

 

 

 

 

 

Loading...