Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 294: Ám toán thì tính khác

Cập nhật lúc: 2025-10-29 05:21:19
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phi châm phóng , đ.á.n.h Phù Sinh một đòn trở tay kịp.

Nàng vốn đang hoảng loạn vì lời của Tần Lưu Tây, một kim đ.â.m thẳng huyệt Quỷ Cung. Lực đạo là tinh chuẩn đến từng milimet, nhẹ một phân, cũng nặng thêm một phân, kim cắm ba phần, khiến môi Phù Sinh khẽ run rẩy, nhưng tổn thương đến xương cốt bên trong.

Theo cây kim bạc cắm huyệt Quỷ Cung, khuôn mặt vốn trắng bệch của Phù Sinh càng trở nên xám xịt vô sắc. Bên cạnh nàng dâng lên một luồng khói trắng, chung quanh mà tan, nhàn nhạt, tựa như sương khói mờ ảo nơi núi xa.

Ý thức ám toán, Phù Sinh tức giận.

“Mụ đạo sĩ thối giữ lời!”

Cái gì mà hào hoa phong nhã, là kẻ treo câu đ·ánh đ·ấm g·iết chóc môi? Bây giờ thì ? Hoàn võ đức!

Tần Lưu Tây nhạt: “Ta thật sự là kẻ treo câu đ·ánh đ·ấm g·iết chóc môi. mà... ám toán thì tính khác!”

Phù Sinh giận đến cực điểm, hai mắt đỏ ngầu, tiếng âm lãnh: “Ngươi chỉ chút đạo hạnh thôi ? Một cây kim bạc mà giơ cờ trắng đầu hàng? Ngươi !”

“Ngươi quả nhiên yêu Hàm Nhi.”

“Làm càn! Hàm Nhi há là cái tên mà mụ đạo sĩ thối nhà ngươi thể gọi? Câm miệng!” Phù Sinh rút cây kim bạc huyệt Quỷ Cung , nhưng tay nàng chạm , liền cảm thấy như sét đánh, tê dại, thần hồn chấn động.

Tần Lưu Tây : “Phù Sinh, cũng cứng rắn đối đầu với ngươi, một hai đẩy ngươi chỗ c·hết. Chuyện của các ngươi, đồng tình, ngươi càng c·hết oan, càng thấy thương xót. đoạn nghiệt duyên của các ngươi, lẽ nào cả hai nữ tử cùng chôn vùi vì nó? Ngươi c·hết một đủ, còn kéo cả Tiêu Thanh Hàm theo?”

“Ta sẽ c·hết! Chúng sẽ mãi mãi bên ! Ta ở trong nàng, nàng ở trong , như càng tuyệt diệu.”

Tần Lưu Tây hừ lạnh: “Ngươi đừng ngây thơ đến ngu ngốc nữa. Vẫn là câu , Tiêu Thanh Hàm bao lâu xuất hiện? Hay cách khác, linh hồn của nàng còn nguyên vẹn ? Ngươi tự rời khỏi cơ thể của nàng . Thi cốt của ngươi tìm về , sẽ bảo Tiêu thứ sử tìm một bảo địa để an táng ngươi. Từ nay về , Tiêu Thanh Hàm cũng thể đến tế bái ngươi, thậm chí thể lập cho ngươi một bài vị. Thấy thế nào?”

“Ha ha ha...” Phù Sinh ngửa đầu to, tiếng cuồng vọng và sắc nhọn, mang theo vẻ châm chọc: “Ta thể cùng nàng song túc song phi, cần cái bài vị đó để gì?”

Tần Lưu Tây lạnh lùng nàng , cụp mắt than nhẹ: “Vậy ngươi là bức dùng sức mạnh!”

(Là ngươi ép .)

Phù Sinh thấy đầu ngón tay nàng kẹp thêm một cây kim bạc, lập tức khẩn trương, lùi về hai bước, run nhè nhẹ, cây kim bạc môi càng rung động dữ dội. Nàng ngoài mạnh trong yếu, quát lên: “Ngươi dám! Ta tự sát!”

Dứt lời, hai tay nàng bóp lấy cổ của chính .

Nắm bóp dường như khiến nàng bắt đầu giãy giụa, lẩm bẩm: “Không , thể... Hàm Nhi, mau đây...”

Thư Sách

“Đồ vô dụng.” Phù Sinh ác độc mắng.

Ánh mắt Tần Lưu Tây lóe lên. Thân hình nàng chợt lóe, một tay điểm huyệt vị cánh tay của Phù Sinh. Cánh tay Phù Sinh lập tức mềm nhũn vô lực, buông lỏng bàn tay đang bóp cổ. Cùng lúc đó, cây kim tay Tần Lưu Tây đ.â.m huyệt Quỷ Tín.

Kim cắm ba phần. Thân thể Phù Sinh lập tức ngừng run rẩy, nhưng vì kinh hãi và giận dữ, sát khí bỗng chốc đại thịnh.

Phanh! Phanh! Phanh!

Những chiếc đèn lồng trong sân gió thổi, lắc lư điên cuồng rơi xuống đất. Tiểu viện phảng phất tựa như quỷ sói gào.

Tần Lưu Tây hề d.a.o động, tay nàng kẹp kim bạc, lượt đ.â.m các huyệt Quỷ Tâm, Quỷ Lộ, kim đ.â.m ba phần, cảm giác như hỏa nướng.

Ngay đó, một kim đ.â.m huyệt Quỷ Gối một tấc, một kim đ.â.m huyệt Quỷ Sàng năm phần... Phù Sinh tức giận gào thét chói tai.

Tần Lưu Tây cách lớp áo mỏng, đ.â.m hai kim bụng nàng : “Còn , đừng trách hết mười ba kim .”

“Quỷ Môn Thập Tam Châm! Ngươi thế mà ?” Khuôn mặt Phù Sinh vặn vẹo biến dạng, một đôi mắt to đỏ ngầu, ác độc trừng mắt nàng, khuôn mặt xanh tím lấm tấm mồ hôi, trông càng thêm dữ tợn.

Tần Lưu Tây giơ thêm một cây kim.

Một làn khói nhẹ bốc lên, Phù Sinh ép khỏi thể Tiêu Thanh Hàm.

Nàng , Tiêu Thanh Hàm liền mềm nhũn ngã quỵ xuống. Tần Lưu Tây vội vàng đỡ lấy. Phù Sinh khằng khặc lạnh, hai tay giang , môi mấp máy, bộ sát khí đen đặc cuộn trào về phía Tần Lưu Tây, kẹp theo một luồng niệm lực vô hình, đ.á.n.h trúng nàng.

Tần Lưu Tây kêu rên một tiếng, kinh ngạc vô cùng. Nàng vung tay lên, mấy lá bùa từ trong tay áo bay , vây Phù Sinh giữa sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-294-am-toan-thi-tinh-khac.html.]

Nàng đặt Tiêu Thanh Hàm dựa một bên, trừng mắt Phù Sinh: “Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Lại sở hữu cả Phật lực? Ngươi Phù Sinh?”

Phù Sinh thẳng dậy, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m môi: “Ta là Phù Sinh. Sao nào, Phật lực ngươi sợ hãi và kiêng kỵ ?”

sợ!” Tần Lưu Tây nhếch mép , khiêu khích ngoắc ngón tay.

Phù Sinh giận dữ, lao tới, miệng phun kinh văn Phật gia: “...Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Xem Phật pháp vô biên của đây!”

“Vô biên cái đầu nhà ngươi!”

Tần Lưu Tây móc từ trong tay áo mấy lá Đấu Phù và Lôi Phù ném qua, bùa chú tự bốc cháy.

Đôm đốp! Đôm đốp!

Phù Sinh “Ngao” một tiếng kêu đau đớn.

“Muốn giả Phật A Di Đà mặt thì cũng cạo trọc đầu .” Tần Lưu Tây bấm ngón tay niệm chú, đầu ngón tay bùng lên một ngọn Nghiệp Hỏa.

Phù Sinh hoảng sợ tột độ. So với bùa chú , ngọn lửa nhỏ càng khiến thần hồn nàng kinh hãi.

“Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?” Phù Sinh sợ hãi ngọn lửa.

Tần Lưu Tây thấy nàng cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi, liền ngọn Nghiệp Hỏa tay , nhướng mày: “Ngươi cho ngươi là thứ gì , vì Phật lực? Nếu ngươi là Phù Sinh, mới c·hết hơn một tháng, một con quỷ mới thể nào âm sát khí lớn như . Rốt cuộc lai lịch của ngươi là gì? Hay là... ngươi nhặt thứ gì?”

Phù Sinh im lặng.

Tần Lưu Tây thấy , đ.á.n.h thêm vài lá bùa qua, thiêu đốt khiến Phù Sinh kêu t.h.ả.m thiết liên tục.

“Còn trả lời, tiếp theo chính là ngọn lửa .”

Phù Sinh nàng đến gần, ánh mắt đầy oán độc.

Khi còn sống, nàng là con hát phỉ nhổ. Bởi vì giọng đặc biệt, tướng mạo tuấn tú, nàng chuyên diễn vai nam nhi, dù bản rõ ràng là một nữ kiều nga, nhưng đời cứ nàng nam nhi.

Ngay cả Tiêu Thanh Hàm, ban đầu cũng là vì vai diễn của nàng mà yêu thích, bắt nàng giả nam trang. Dựa cái gì?

Còn Tiêu thứ sử và những kẻ đó, bọn họ chẳng qua chỉ là một lũ bại hoại giả nhân giả nghĩa, nội tâm xa nhưng bề ngoài tỏ thanh cao. Rõ ràng là Tiêu Thanh Hàm trêu chọc nàng , mà bọn họ đổ hết tội lên đầu nàng.

Kẻ quan thì kim tôn ngọc quý, còn mạng của con hát thì đáng một đồng. Bọn họ nàng c·hết, hận nàng hát tuồng câu dẫn Tiêu Thanh Hàm, nên tiên dùng độc d.ư.ợ.c hủy hoại giọng của nàng, đó hủy dung nhan của nàng, cuối cùng là treo cổ, vứt xác bãi tha ma.

Khi sống tôn trọng, khi c·hết thì phơi thây nơi hoang dã, ch.ó hoang gặm nhấm. Đó chính là cả cuộc đời của Phù Sinh nàng. Nàng hận! Nàng hận lắm!

Oán hận lập tức bao trùm lấy tâm trí, hai mắt Phù Sinh trở nên đỏ như máu, khuôn mặt tuấn tú ban đầu cũng bắt đầu vặn vẹo, biến thành bộ dạng lúc c·hết: hai bên má sắt nung đốt cháy, khóe miệng chảy mủ và máu.

Nàng cam lòng ngửa đầu gào thét thê lương, tóc đen bay loạn, âm sát khí khuếch tán tứ phía, tràn khỏi tiểu viện, nhưng những lá bùa Tần Lưu Tây giăng sẵn chặn .

Ánh mắt Tần Lưu Tây trở nên sắc lẹm. Đây là dáng vẻ sắp biến thành lệ quỷ!

Nàng giơ tay lên, ngọn Nghiệp Hỏa chuẩn b.ắ.n về phía Phù Sinh, thì vạt áo chân ai đó kéo giật .

“Đừng hại nàng.”

 

 

 

 

 

 

Loading...