Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 295: Lật thuyền trong mương

Cập nhật lúc: 2025-10-29 05:21:20
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây cúi đầu , thì là Tiêu Thanh Hàm tỉnh từ khi nào. Bàn tay xanh xao của cô cố sức níu lấy vạt áo nàng, yếu ớt thốt ba chữ: “Đừng hại nàng.”

Lời dứt, tay nàng cũng vô lực buông thõng. Nàng mềm nhũn quỳ rạp mặt đất, Phù Sinh với đôi mắt đỏ ngầu và dung mạo hủy hoại cách đó xa, nước mắt tuôn rơi. Môi nàng mấp máy, gọi một tiếng "Phù Sinh", ánh mắt đầy bi thương.

Trái tim Phù Sinh thắt : “Hàm Nhi.”

Nàng lập tức khôi phục bộ dạng tuấn tú khí, sờ sờ mặt : “Ta... dọa nàng sợ ?”

Tiêu Thanh Hàm nước mắt ngừng tuôn rơi, một chữ cũng nên lời, chỉ vô lực lắc đầu.

“Phù Sinh, nếu ngươi biến thành lệ quỷ, thể tha cho ngươi.” Tần Lưu Tây thấy hai như , nhưng vẫn lạnh lùng, cứng rắn . “Đặc biệt là khi ngươi còn mang Phật lực, một khi hại, chúng sinh ắt sẽ lầm than.”

Phù Sinh oán hận Tần Lưu Tây: “Ngươi cũng chỉ là cá mè một lứa với bọn họ!”

Tần Lưu Tây chỉ Tiêu Thanh Hàm: “Ngươi xem bộ dạng của nàng bây giờ , nếu vẫn còn cho là như , thì cũng còn gì để .”

Phù Sinh cứng đờ , về phía Tiêu Thanh Hàm.

Người đó nhập trong thời gian dài, thần hồn bất , sắc mặt còn chút huyết sắc, quỳ rạp mặt đất, như thể mất tất cả sự sống và sinh khí.

Hiện giờ, Tiêu Thanh Hàm giống như một sắp c·hết.

Tất cả... đều là vì Phù Sinh nàng.

Phù Sinh nhất thời chút luống cuống.

Sau khi nàng h·ành h·ạ đến c·hết quăng bãi tha ma, nàng vẫn còn một tàn. Mãi đến khi ch.ó hoang kéo đến gặm nhấm t·hi t·hể, oán khí của nàng mới đại thịnh, lòng mang đầy chấp niệm. Linh hồn thoát liền về bên cạnh Tiêu Thanh Hàm, thừa dịp nàng suy yếu mà nhập xác, hai linh hồn cùng nương náu trong một cơ thể.

Nào ngờ, chính nàng hại Tiêu Thanh Hàm.

Phù Sinh Tiêu Thanh Hàm thở thoi thóp, trong lòng chua xót hối hận.

Nàng tiến đến mặt Tiêu Thanh Hàm, vươn tay, chạm mặt cô, nhưng cảm thấy cô yếu ớt như miếng đậu hũ non, chỉ cần chạm là vỡ tan.

Tiêu Thanh Hàm cố sức rướn , áp mặt tay nàng , khẽ nhếch môi, nhưng cuối cùng vẫn thể chống đỡ nữa, đầu nghẹo sang một bên, ngất .

“Hàm Nhi!” Phù Sinh kinh hãi, vội gọi Tần Lưu Tây: “Ngươi mau cứu nàng!”

Tần Lưu Tây vẫn yên: “Ngươi vẫn cho câu trả lời.”

Nàng đang đ.á.n.h cược, cược xem tình nghĩa của Phù Sinh đối với Tiêu Thanh Hàm rốt cuộc sâu đậm đến .

Phù Sinh tức điên: “Lũ tu đạo các ngươi đều như , giả nhân giả nghĩa! Miệng thì vì thiên hạ chúng sinh, nhưng chuyên khó những khốn khổ nhất!”

Mặc cho nàng c.h.ử.i mắng, Tần Lưu Tây vẫn hề d.a.o động.

Phù Sinh thấy thở của Tiêu Thanh Hàm ngày càng mỏng manh, dám trì hoãn nữa, đành c.ắ.n răng, từ linh thể của ép một vật.

Tần Lưu Tây theo bản năng đón lấy, cúi đầu , đồng tử khẽ co . Đó là một mẩu xương trơn bóng, trông như một đốt xương ngón tay.

Điều khiến nàng kinh sợ là mẩu xương trơn bóng, mà là lai lịch của nó. Mẩu xương tỏa ánh huỳnh quang, ẩn chứa vài phần Phật lực.

Tay Tần Lưu Tây chợt nóng lên. Đốt xương ngón tay trong lòng bàn tay nàng khẽ rung động, như thoát . Hồn lực của nàng cũng một tia r·ối l·oạn, tâm trí bỗng nhiên trở nên táo loạn khó hiểu.

Tần Lưu Tây c.ắ.n mạnh đầu lưỡi, mùi m.á.u tươi lan trong miệng. Tâm trí nàng lập tức thanh tỉnh trở . Nàng lập tức đ.á.n.h hai đạo pháp quyết lên đốt xương ngón tay, lấy một lá Phong Ấn Phù bọc nó .

Một đốt xương ngón tay mang theo Phật lực... Đây là Phật cốt của vị nào ? Tần Lưu Tây mẩu xương lá bùa bao bọc, đăm chiêu suy nghĩ.

“Đồ đưa cho ngươi , còn mau cứu ?” Phù Sinh hét lên.

Tần Lưu Tây liếc nàng một cái: “Ta còn tính sổ với ngươi chuyện ngươi dùng thứ ám toán .”

“Chỉ cho phép ngươi hàng phục , cho phép phản kích ?” Phù Sinh lạnh.

Tần Lưu Tây: “Ngươi cũng đây là cái gì ?”

“Ta . Sau khi kéo đến bãi tha ma, hồn lìa khỏi xác, một con ch.ó hoang gặm nhấm t·hi t·hể, lúc đó tức quá, tiện tay bắt lấy thứ đ.â.m mù mắt nó.” Phù Sinh : “Thứ cũng lai lịch gì, cầm nó liền cảm thấy hồn thể định, hồn lực cũng mạnh lên, nên cứ mang theo. Bây giờ mấy chuyện là quá muộn ? Ngươi mau cứu nàng !”

“Yên tâm, nàng c·hết .” Tần Lưu Tây một câu, khom lưng bế Tiêu Thanh Hàm nhà, Phù Sinh vội vàng bay theo .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-295-lat-thuyen-trong-muong.html.]

Đặt Tiêu Thanh Hàm lên giường, Tần Lưu Tây liền rút hết kim châm . Nhân lúc cô còn đang hôn mê, nàng bắt đầu châm cứu từ đầu.

“Ngươi ? Ta khỏi cơ thể nàng , ngươi còn châm?” Phù Sinh vội vàng quát ngăn .

Tần Lưu Tây trợn mắt: “Không hiểu thì đừng bậy. Nàng ngươi nhập lâu, hiện giờ thần hồn bất , cơ thể âm dương mất cân bằng nghiêm trọng, âm khí đảo nghịch. Ta châm cứu để dẫn dương khí về, nàng mà sống lâu ?”

Phù Sinh đành lùi sang một bên, nhưng vẫn trừng mắt gắt gao. Nếu mụ tiểu đạo trưởng dám hạ độc thủ, nàng chính là hồn phi phách tán cũng liều mạng với mụ .

“Không cần mắng trong lòng. Ta nhận lời mời của Tiêu gia, đương nhiên là đến cứu , chứ g·iết , chắc chắn sẽ gì nàng .” Tần Lưu Tây vững vàng hạ châm, : “Nếu , chẳng là tự hủy danh dự của ?”

Phù Sinh mím môi: “Ngươi cứ mắng thẳng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử cho .”

Tần Lưu Tây đầu liếc nàng : “Ngươi cũng tự hiểu lấy đấy chứ.”

Phù Sinh trừng mắt nàng một cái.

Tần Lưu Tây châm cứu xong cho Tiêu Thanh Hàm, rút hết kim châm . Trán nàng rịn một lớp mồ hôi mịn. Lúc một đòn kẹp theo Phật lực của Phù Sinh, việc vận khí của nàng vài phần hỗn loạn, giờ phút sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nàng dậy, thể lảo đảo, vịn cột giường, nhắm mắt .

Nàng ấn đốt Phật cốt bên hông, c.ắ.n chặt răng. Lần xem như lật thuyền trong mương, may mà lật ngửa , nếu kiệt sức . Món tiền công đức "kim đỉnh" dễ kiếm chút nào.

Phù Sinh thấy Tần Lưu Tây rút kim, vội vàng lao tới bên giường. Thấy sắc mặt Tiêu Thanh Hàm còn trắng bệch như , thở cũng định hơn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Vị tiểu đạo trưởng đúng là bản lĩnh thật.

Phù Sinh đầu Tần Lưu Tây, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, liền hỏi: “Ngươi... vẫn chứ?”

“Ngươi xem bộ dạng của giống ?” Tần Lưu Tây bực bội gắt một câu.

Phù Sinh thăm dò: “Là do thứ đó ngươi thương ? Rốt cuộc nó là cái gì ?”

“Chính ngươi , niệm kinh Phật, còn gì mà ‘bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật’?” Tần Lưu Tây hỏi vặn .

Phù Sinh ngẩn , lắc đầu: “Ta cũng rõ, trong đầu tự động mấy câu đó. Cho nên, đây là đồ của Phật môn?”

“Nếu đoán sai, đây là Phật cốt.”

“Phật cốt? Hèn chi cầm nó cảm thấy thần hồn định. cũng chút kỳ quái, cầm thứ càng lâu, càng cảm thấy giống chính , cứ như thứ gì đó mê hoặc .” Phù Sinh Tiêu Thanh Hàm, : “Ta cố ý hại nàng , chỉ là... Thôi, nhiều nữa, ngươi cũng chỉ nghĩ đang viện cớ cho tội của . Rốt cuộc, Phật môn luôn từ bi mà.”

Tần Lưu Tây: “Phật môn từ bi là thật. cũng những kẻ tu Phật, giả từ bi mà là Ác Phật thật. Ta tin ngươi!”

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...