Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 302: Công đức không quan trọng bằng mạng chó

Cập nhật lúc: 2025-10-30 03:06:06
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây tưởng tượng đến khả năng tên khốn Hủy La đang ấp ủ đại chiêu, âm thầm tìm về Phật cốt của chính , là cả đều thấy .

Mới một mẩu xương ngón tay mà khiến một con quỷ mới tu luyện , còn thể nàng thương. Dù nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc cũng là thương một chút. Nếu để tên khốn đó gom đủ hết Phật cốt thì ? Chẳng là triệu hồi cả rồng thần ?

Đó là một lão quái vật từ mấy ngàn năm , là một bậc đại năng. Còn thời đại , chỉ là thời đại của phàm nhân xưng bá, chứ thời đại mà nhà nhà tu tiên, phép thuật. Nếu thật sự để lão quái vật đó tái tạo thể, ai mà chống đỡ nổi?

Thư Sách

Nếu xảy một t.h.ả.m họa như xưa, thiên hạ chẳng là toi đời, còn chơi bời gì nữa?

Nghĩ đến đây, nàng chỉ phun hết lời châm biếm. Đại Phong rõ ràng chỉ là chế độ hoàng quyền, ai thật sự tu tiên, bỗng nhiên lòi một “vị Phật” như ? Quá vô lý.

Nàng chỉ là một con nhỏ bé, thể mảnh mai, cầu mong sống an qua ngày thôi mà.

Tần Lưu Tây chút rối bời, thầm nghĩ là tìm một động phủ bí ẩn nào đó, đưa sư phụ theo, cùng quy ẩn luôn cho xong?

Từ Vân đại sư thấy thần sắc Tần Lưu Tây âm tình bất định, khỏi mỉm , : “Thí chủ cũng cần quá lo lắng, cái gì đến sẽ đến, trời cao tự an bài.”

“An bài của trời cao chính là bắt một phàm nhân tay trói gà chặt như đối mặt với một mối đe dọa khủng khiếp, mà an tâm ? Đại sư, ngài cũng đó, năm đó cần cả Phật môn và Đạo môn hợp lực mới bắt , bây giờ thì ?”

Từ Vân đại sư : “Phật môn và Đạo môn vẫn còn đây, thể liên thủ một , tự nhiên thể liên thủ thứ hai.”

Tần Lưu Tây : “Ngài đúng là lạc quan bẩm sinh. Kia chính là Ác Phật Hủy La, ngang với một bậc đại năng, chúng thể so sánh?”

“Có thể.” Từ Vân đại sư nàng, : “Hủy La cũng chỉ là từ phàm nhân tu thành Phật tu. Hắn sinh coi là điềm , nên một lòng hướng Phật, chứng minh với thế nhân...”

“Sự thật chứng minh, đúng là điềm thật!” Tần Lưu Tây ngắt lời ông: “Là loại xa đến tận xương tủy!”

Từ Vân đại sư: “!”

Ông bất đắc dĩ lắc đầu, : “Ý bần tăng là, cũng từ phàm nhân mà tu thành, thần, cũng chẳng tiên. Mà cho dù là thần tiên, cũng Tru Tiên Đài, Trảm Thần Kiếm.”

“Đại sư, chúng đang ở thế gian, ngài và đều là phàm nhân, chúng đừng những chuyện hư vô mờ mịt đó ?” Tần Lưu Tây dở dở .

Từ Vân đại sư mỉm : “Thí chủ Phật Đạo là hư vô mờ mịt, một bản lĩnh của thí chủ thì giải thích thế nào? Dân chúng bình thường đến, ngay cả các đồng môn sư , thậm chí là sư tôn tiền bối trong Huyền môn, mấy như thí chủ? Có thể thấy, con đường tu hành , một là ở tu hành, hai là ở ngộ tính. Ngộ tính của thí chủ mạnh, tự nhiên sẽ mạnh hơn khác.”

“Lại về thần tiên, đến Tam Thanh thần tôn của Đạo môn các vị, chỉ các tử trướng các ngài , như Trương Đạo Lăng Tổ sư gia của Chính Nhất phái, Quan Đế Thánh Quân, chẳng cũng đều là từ phàm nhân tu thành chính quả mà phi thăng thành tiên ? Những nhân vật đó lẽ nào cũng là hư vô mờ mịt?”

Tần Lưu Tây ngượng ngùng: “Đại sư quả thực học thức uyên bác, đối với Đạo môn chúng cũng hiểu thật nhiều.”

“Phật Đạo phân nhà, bần tăng chỉ sơ qua mà thôi.” Từ Vân đại sư nhạt, tiếp: “Trở chủ đề . Thí chủ cũng đây là thế gian, nếu tiên nhân giáng trần, Thiên Đạo tất nhiên sẽ áp chế thần lực của họ để đảm bảo sự công bằng. Nếu , một vị tiên rơi xuống thế gian, chỉ cần dùng một thần thông, chẳng thế gian sẽ hủy diệt trong nháy mắt, bao kẻ vô tội chịu nạn? Cùng đạo lý đó, cho dù Hủy La gom đủ Phật cốt để tái tạo thể, Thiên Đạo cũng sẽ suy yếu lực lượng của , để giữ thế cân bằng với thế gian .”

Tần Lưu Tây chỉ tay lên trời: “Ngài tin Thiên Đạo ? Nếu nó thật, thì thả một tên khốn như ngoài hại chúng sinh.”

Ầm ầm! Ầm ầm!

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng sấm rền, trời tối sầm .

Tần Lưu Tây: “...” (Đấy, đến một câu cũng yên!)

Từ Vân đại sư nàng như một tiểu bối ngỗ nghịch, : “Đừng lo lắng hão huyền nữa. Đã qua bao nhiêu năm, chín ngôi chùa lớn mai một mất sáu. Mấy mẩu Phật cốt còn đang lưu lạc nơi nào, gom đủ cũng khó . Chúng cũng sẽ đề phòng và tìm kiếm tung tích của .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-302-cong-duc-khong-quan-trong-bang-mang-cho.html.]

“Chỉ cần gom đủ một nửa thôi cũng đủ cho chúng ăn hành .” Tần Lưu Tây lẩm bẩm. Nghĩ , nàng cảm thấy mẩu Phật cốt bên hông đúng là củ khoai lang phỏng tay. Lỡ như tên khốn nàng một mẩu, liệu lập tức đến g·iết c·hết nàng ?

Lão đạo ơi là lão đạo, chuyến đúng là lỗ vốn nặng. Một cái kim đỉnh thật sự đáng để mạo hiểm như !

Mà Từ Vân đại sư Thiên Đạo đáng tin cậy, nàng thấy đúng chút nào. Vẫn là tìm đường chuồn êm mới là thượng sách.

Nghĩ , Tần Lưu Tây liền hỏi ông: “Đại sư, ngài xem thiên hạ , liệu nơi nào an để nương ?”

“Thế nào là nơi an ? Nơi nào lòng an, nơi đó chính là nhà.” Từ Vân đại sư phảng phất thấu suy nghĩ của nàng, : “Thí chủ là ánh sáng của Huyền môn, trách nhiệm tru tà diệt ác, giữ gìn chính đạo là thể chối từ.”

Tần Lưu Tây lập tức giơ tay: “Đại sư, ngài đề cao quá . Ta thực chất chỉ là một nữ tử con nhà quan phạm tội, gia đạo sa sút, là cái loại hàng tồn kho tùy thời nhà tống gả bán, gánh nổi đại kỳ .”

Nàng cũng sợ việc cho Từ Vân phận của , dù ông cũng rõ.

“Thí chủ mang công đức...”

“Ta thể tự phế một tu vi!”

Công đức gì đó cũng quan trọng bằng cái mạng ch.ó !

Cùng lắm thì về một tiểu thư khuê các cửa lớn , cửa bước là xong.

Từ Vân đại sư: “!”

(Cứu mạng, mấy lời tẩy não của Phật môn, ông cũng nổi nữa.)

Tí tách.

Bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa lớn.

Từ Vân đại sư phảng phất tìm cơ hội để lảng sang chuyện khác, : “Trời bắt đầu mưa .”

Tần Lưu Tây ngoài: “Mưa rào thôi, lát là tạnh ngay mà.”

Chủ đề về Ác Phật Hủy La: “Nói , chúng phiền phức , vẫn là do đám ở Âm Phủ ăn tắc trách. Ngài xem, các lão tiền bối vất vả lắm mới bắt tên khốn đó, nhốt mấy ngàn năm mà vẫn để nó trốn thoát. Từng một chỉ thu nguyên bảo, gặm nến, nổi tiếng mà chẳng nên sự tích gì. Thật đáng giận, cũng sợ các tiền bối chỉ thẳng mũi mà mắng.”

Từ Vân đại sư : “Địa Phủ hiện giờ vì việc cũng đang sứt đầu mẻ trán, ngay cả việc vãng sinh đầu thai cũng xếp hàng, dẫn tới dương gian thêm ít cô hồn lang thang. Bất Cầu nếu gặp, ngại thì độ cho họ một hai.”

Tần Lưu Tây uể oải “” một tiếng, lấy mẩu Phật cốt bên hông , : “Vậy theo ý ngài, thứ nên xử lý thế nào? Hay là... dùng lửa đốt quách nó !”

Vừa , nàng kháp quyết, đầu ngón tay bùng lên một ngọn Nghiệp Hỏa sáng rực, đỏ như máu.

Đồng tử Từ Vân đại sư co rút , giơ tay : “Bất Cầu, đừng chơi với lửa.” Trong giọng vài phần khẩn trương và run rẩy.

Tần Lưu Tây nghiêng đầu: “Ta chơi, thiêu nó thật đấy, để gom đủ bộ, xem còn ấp ủ đại chiêu gì.” Nàng ngọn lửa đang nhảy múa, trong đầu chợt lóe lên một ý, tròng mắt đảo một vòng, : “ mà ngài đúng, chơi với lửa .”

Nàng nhét mẩu Phật cốt trở về bên hông.

Từ Vân đại sư thở phào nhẹ nhõm, : “Tục ngữ câu, đạo cao một thước, ma cao một trượng, nhưng Đạo vĩnh viễn ở Ma, tà thể thắng chính. Con , cứ an tâm mà tu Đạo của con, tu cái tâm của con, hết thảy đều định .”

Loading...