Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 305: Ta không phải ai cũng cứu

Cập nhật lúc: 2025-10-30 04:53:51
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây từ chối lời mời ở phủ của Đằng Thiên Hàn, vẫn quyết định đến khách điếm Bạch Cư đặt để nghỉ ngơi. Hai bên hẹn ngày hôm ông sẽ đến đón nàng tới xem bệnh cho Đằng Chiêu.

Chỉ là về đến khách điếm, nàng thấy Tiêu Triển Thụy đang chờ ở đại sảnh, bên cạnh còn một đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng, gương mặt phần tiều tụy.

“Đại sư, ngài về.” Tiêu Triển Thụy thấy Tần Lưu Tây liền dậy. Người đàn ông bên cạnh cũng lên, đưa mắt đ.á.n.h giá nàng.

Tần Lưu Tây liếc đàn ông , sang Tiêu Triển Thụy: “Ngươi ở đây gì?”

“Cũng chuyện gì khác, chỉ là đến báo cho ngài một tiếng, Thế tử gia... ngài .”

Thư Sách

“Đi thì thôi.” Tần Lưu Tây nhấc chân lên lầu, : “Mấy chuyện Tiêu công tử cần cố ý đến với . Ta và cũng chỉ là bèo nước gặp .”

“Còn một chuyện nhờ đại sư.” Tiêu Triển Thụy vội đuổi theo.

Tần Lưu Tây bảo Lão Cừu tự nghỉ ngơi. Người thấy Tiêu Triển Thụy dẫn theo lạ đến, yên nhúc nhích: “Đã khách lạ, đợi đại sư nghỉ ngơi hẵng .”

Ông là do Vu Khâu Tài cử tới, chỉ theo lệnh của Vu Khâu Tài, chính là theo sát Tần Lưu Tây, hầu hạ cho , đưa về nguyên vẹn thì nhiệm vụ mới thành. Mấy ngày tiếp xúc qua, ông nhận thấy Tần Lưu Tây tuy miệng lưỡi phần độc địa, nhưng lòng sáng tỏ, việc đều chừng mực, lắm chuyện, là một hiểu .

Hiện giờ Tiêu Triển Thụy dẫn tới. Cái vị Giả viên ngoại tuy trông béo , nhưng ánh mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh, một bộ dạng giảo hoạt khôn khéo. Ai đang ý đồ gì. Ông trông chừng, để tránh chuyện , khiến đại sư đơn độc đối phó.

Tần Lưu Tây thấy Lão Cừu như trời trồng, trong mắt xẹt qua một tia ý , sang Tiêu Triển Thụy: “Nếu ngươi định giới thiệu khách cho , thì thật sự cần .”

Tiêu Triển Thụy sững sờ, bật : “Đại sư quả là thần thông.” Hắn hiệu cho vị viên ngoại béo . Người vội vàng tiến lên chắp tay chào: “Đại sư, tại hạ họ Giả, thường gọi là Giả viên ngoại.”

Tần Lưu Tây tự rót một ly uống cạn, : “Ta giúp ngươi . Ngươi về chuẩn hậu sự .”

Sắc mặt vị viên ngoại béo đại biến, cả mỡ màng run lên bần bật.

Tiêu Triển Thụy cũng ngây : “Đại sư, Giả viên ngoại là vì con trai ngài ...”

“Ta .” Tần Lưu Tây : “Ấn đường của ông tối tăm, hồn vía u ám mệt mỏi, cung tử tức lõm sâu ánh sáng, sắp đón hung tin, là tướng mất con. Đứa con trai của ông cứu .”

Vị viên ngoại béo "bịch" một tiếng quỳ xuống, từ trong tay áo lấy một xấp ngân phiếu, khẩn cầu: “Đại sư, xin tay cứu con trai một mạng, bao nhiêu ngân lượng cũng thể bỏ .”

Tần Lưu Tây mí mắt cũng thèm nhấc, cũng chẳng thèm xấp ngân phiếu ông đang chìa , lạnh nhạt : “Ngươi từng câu ‘tự bậy thể sống’ ? Nó gì, thì dùng mạng để trả.”

Sắc mặt vị viên ngoại béo trắng bệch: “Đại sư...”

“Lão Cừu.”

Lão Cừu lập tức tiến lên, mời kéo, lôi vị viên ngoại béo dậy: “Đại sư nghỉ ngơi, mời ngài.”

Tần Lưu Tây : “Nể mặt Tiêu công tử, cho ngươi một lời khuyên. Con trai ngươi gây nghiệt quá nhiều, ngươi cha, hãy ngoan ngoãn cầm ngân phiếu an ủi khổ chủ để chuộc tội . Nếu , con trai ngươi c·hết vẫn đủ, cả nhà ngươi còn gặp xui xẻo.”

Vị viên ngoại béo tức giận: “Ngươi cứu thì thôi, còn nguyền rủa ? Ngươi ...”

“Lão Giả!” Tiêu Triển Thụy thấy ông sắp nổi điên, sắc mặt biến đổi, vội vàng ngăn , quát lớn: “Ngươi đến đây là để cầu xin đại sư, thể vô lễ như !”

Tần Lưu Tây tỏ vẻ cả, liếc Lão Cừu.

Vị viên ngoại béo Lão Cừu ‘mời’ ngoài.

Tiêu Triển Thụy thấy sắc mặt Tần Lưu Tây khó coi, chút luống cuống, ấp úng mở miệng: “Đại sư, thật sự là khiến ngài chê . Giả viên ngoại cũng chỉ là vì quá thương con trai, mới...”

“Tiêu công tử, ngươi đường đường là công tử nhà quan, kết giao bạn bè cũng nên cẩn thận một chút. Nếu sơ sẩy một li, chính là rước họa , liên lụy đến gia đình, thì mất nhiều hơn .” Tần Lưu Tây lạnh mặt : “Ta tuy cũng ham tiền tài, nhưng càng coi trọng nhân quả nghiệp chướng. Có những khoản tiền dầu mè, kiếm, vì sợ tạo nghiệt. Lần thì thôi, hy vọng .”

Tiêu Triển Thụy cảm thấy mất mặt vô cùng, ngượng ngùng chắp tay xin : “Là lỗ mãng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-305-ta-khong-phai-ai-cung-cuu.html.]

Tần Lưu Tây nâng tách lên. Hắn ý, liền lui ngoài.

Lão Cừu nhanh : “Đại sư, .”

“Ừm. Sau Tiêu Triển Thụy nếu còn dẫn mấy kẻ lung tung rối loạn đến, cứ đuổi thẳng ngoài cho .” (Cái thứ gì .)

Lão Cừu nàng, tò mò hỏi: “Con trai nọ ?”

“Tự nhiên là hại , bây giờ đến đòi nợ thôi.” Tần Lưu Tây lạnh.

“Vậy... thật sự cứu ?”

Tần Lưu Tây : “Ta thể cứu, nhưng dựa cái gì mà cứu? Không sợ tạo nghiệt ?”

“Cũng , việc nên , việc nên .” Lão Cừu vẻ tán đồng, thở dài: “Đáng tiếc, thấy xấp ngân phiếu của ông , là loại ngàn lượng. Cả xấp đó, ít nhất cũng cả vạn lượng.”

Tần Lưu Tây: “...” (Ta nghi ngờ ngươi đang đá xoáy .)

Lão Cừu vẻ mặt nghiêm túc chắp tay: “Đại sư hổ là cao nhân Huyền môn, coi tiền tài như cỏ rác. Lão Cừu bội phục!”

Tần Lưu Tây liếc mắt qua. (Mau câm miệng !)

“Ngươi nghỉ ngơi . Ngày mai xem bệnh cho đứa bé nhà họ Đằng xong, việc gì nữa thì chúng về Li Thành.”

Lão Cừu chắp tay rời , đóng cửa , liền thấy bên trong tiếng nắm đ.ấ.m nện xuống mặt bàn. Ông thầm nghĩ: (Đại sư nhất định là đang mắng cái lão Giả viên ngoại sinh con dạy, c·hết hết tội. Thật là đại thiện, đúng là .)

Bên ngoài khách điếm, vị viên ngoại béo hoang mang lo sợ Tiêu Triển Thụy: “Tiêu công tử, cái ... ngài xem ... Cô thế mà bảo chuẩn hậu sự, thế còn tính, còn nguyền rủa nữa chứ, quả thực...”

Tiêu Triển Thụy Tần Lưu Tây cho mất mặt, tâm trạng cũng , sợ đắc tội nàng, xong lời của Giả viên ngoại, liền sa sầm mặt: “Lão Giả, cầu thì thái độ của cầu xin. Ngươi giữ bình tĩnh, đắc tội với , ai còn giúp ngươi nữa?”

“Ta... cũng chỉ là nhất thời nóng ruột quá thôi. Cô cứu , liền nhịn . Ngài đấy, lão Giả sinh một đàn con gái(đồ lỗ vốn), mới một thằng con trai nối dõi tông đường, thể trơ mắt nó c·hết . Lẽ nào... bà chê đưa bạc ít quá, đưa thêm chút nữa cầu xin bà ?”

Tiêu Triển Thụy : “Cô như .”

“Ngài thì hiểu cái gì. Mấy kẻ phương sĩ giỏi nhất là giả cao nhân, vẻ đây, giá. Một vạn lượng đủ, đưa hai vạn, ba vạn! Chỉ cần bà thể cứu con trai !” Vị viên ngoại béo nghiến răng nghiến lợi.

Khóe miệng Tiêu Triển Thụy giật giật: “Không vấn đề tiền bạc , vị đại sư tính tình chút cổ quái. Lão Giả, còn một vị phương sĩ khác cũng chút thần thông, chừng thể cứu Giả Quyến. Ta cho ngươi địa chỉ, ngươi mau cho tìm thử xem.”

“Vậy đa tạ Tiêu công tử. Chút lòng thành , ngài cầm lấy.” Vị viên ngoại béo dúi hai tờ ngân phiếu qua: “Ta về sẽ lập tức sai ngay. Ta tin con trai thật sự cứu ! Bà cứu, thì còn cao nhân khác!”

Nói , ông còn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trông vô cùng thô lỗ.

Tiêu Triển Thụy chút ghét bỏ, nhíu mày, địa chỉ xong liền thẳng ngoảnh đầu . (Loại nhất là đừng gặp nữa, kẻo thật sự liên lụy.)

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...