Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 306: Theo ta đi đi, ta rất lợi hại

Cập nhật lúc: 2025-10-30 04:53:52
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phủ chính của nhà họ Đằng thực ở Li Thành, mà ở tận Thịnh Kinh. Cái Đằng phủ là phủ của Đằng Thiên Hàn từ thời ông còn tri phủ ở phủ thành , thể Đằng Chiêu sinh và lớn lên ở đây cho đến tận bây giờ.

Cũng từng rời . Đằng Thiên Hàn vì bận rộn công vụ, sợ con trai chăm sóc, nên đưa về Đằng phủ ở Thịnh Kinh, giao cho bà nội nuôi nấng. khi về kinh, Đằng Chiêu ngày đêm lóc ngừng, thậm chí đến co giật ngất , khiến cho cơ thể vốn gầy yếu càng thêm suy nhược, lúc nào cũng như sắp theo khuất, cho nhà sợ mất mật.

Đây chính là đứa con trai độc nhất của Đằng Thiên Hàn, nếu thật sự xảy chuyện gì, thì đúng là t.h.ả.m cảnh mất vợ mất con, thanh danh của ông cũng ảnh hưởng .

Hơn nữa, tính tình Đằng Chiêu dễ thương, cộng thêm lời đồn bát tự nhẹ lúc mới sinh, nên dù là bà nội ruột cũng yêu thương cho nổi, trong lòng luôn cảm thấy chút xa cách. Bà liền thương lượng với Đằng Thiên Hàn, vẫn là nên đưa Đằng Chiêu về bên cạnh ông, tức là đưa về phủ ở phủ thành Ninh Châu .

Điều kỳ lạ là, trở nơi sinh , bé liền còn lóc ngày đêm nữa, trở nên an tĩnh lạ thường, chỉ là tính tình vẫn cô độc như cũ.

Đằng Chiêu về kinh, Đằng Thiên Hàn vẫn tri phủ thêm hai nhiệm kỳ nữa, mãi đến năm ngoái mới mãn nhiệm, triệu về Đại Lý Tự nhậm chức Thiếu Khanh. Con trai ông đành giao cho đám lão bộc chăm sóc. Lần ông trở về, cũng là nhân chuyến công tác mà ghé về thăm.

Nghe xong câu chuyện, Tần Lưu Tây liền tò mò, hỏi: “Đại nhân cứ mãi về tính tình của thằng bé, rốt cuộc quý công tử tính tình thế nào mà khiến ngài đau đầu như ?”

Ánh mắt Đằng Thiên Hàn xẹt qua một tia mệt mỏi: “Nó thích để ý đến khác, giống như chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng . Ngài sẽ ngay thôi.”

Tần Lưu Tây xong, thầm nghĩ: (Tự kỷ?)

Đi theo Đằng Thiên Hàn sân của Đằng Chiêu, Tần Lưu Tây còn bước cảm thấy gì đó đúng. Nàng những cái cây lộ bên trong bức tường, chỉ : “Có một vấn đề hỏi từ lâu . Hạ nhân trong phủ các ngài huấn luyện thế nào ? Ta thấy chỗ nào cũng vô cùng ngăn nắp sạch sẽ. Còn chỗ nữa, cây cối đều trồng đối xứng ? Việc cắt tỉa khỏi quá ngay ngắn.”

Đằng Thiên Hàn qua, hai cây quế vàng lộ ngọn cây cắt tỉa giống hệt , khỏi khổ: “Là ý của Chiêu Nhi.”

Tần Lưu Tây khựng , trong lòng xẹt qua một ý nghĩ. (Không lẽ nào?)

Nàng theo ông sân, thấy cảnh tượng bên trong, đầu ngón tay bất giác run lên. Ngăn nắp, một chút bừa bộn nào. Ngay cả những chậu hoa đặt mặt đất cũng như thể dùng dây đo đạc, xếp thẳng hàng tăm tắp. Trong sân thấy nửa điểm lộn xộn, càng đừng đến vết bẩn, ngay cả một chiếc lá rụng cũng .

Có một v.ú già thấy Đằng Thiên Hàn, liền tiến lên hành lễ.

“Thiếu gia đang gì?”

Vú già trả lời: “Dạ, thiếu gia đang chơi cờ cùng Kỳ .”

Đằng Thiên Hàn gật đầu, sang với Tần Lưu Tây: “Kỳ vốn là phụ tá của , cũng là dạy vỡ lòng cho con trai . Mấy năm nay vẫn luôn là ông dạy thằng bé học.”

Nói , ông thong thả bước trong.

Tần Lưu Tây theo cửa, ngẩng đầu lên, hề bất ngờ sự bài trí ngăn nắp, sạch sẽ tinh tươm trong phòng. Mọi vật phẩm đều bày biện như thể dùng thước đo, nếu hai món đồ giống thì phương hướng đặt chắc chắn nhất trí.

(Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chứng ưa sạch sẽ.) Hai cụm từ hiện lên trong đầu Tần Lưu Tây.

Nàng sang Đằng Thiên Hàn, ông đến bên cửa sổ phía nam. Ở đó, một đàn ông trung niên dậy, chắp tay chào ông một tiếng “Đông gia”, ánh mắt chạm Tần Lưu Tây, ông chắp tay gật đầu.

Tần Lưu Tây gật đầu đáp lễ, về phía đứa trẻ gầy gò đang xếp bằng giường La Hán, một tay cầm quân cờ.

Tuy là ở trong phòng, nhưng bé mặc một bộ áo gấm màu xanh nhạt là phẳng phiu một nếp nhăn. Mái tóc khô vàng, mảnh và mềm, búi thành kiểu tóc trái đào. Gương mặt bé tinh xảo, sắc mặt chút tái nhợt, đầu cúi, nhưng mặt một tia biểu cảm nào, chỉ sự bình tĩnh.

Ngay cả khi cha bé cúi chuyện, cũng phản ứng gì, chỉ chăm chú bàn cờ mắt, đặt xuống một quân cờ.

“Chiêu Nhi, vị là Bất Cầu đại sư, con hành lễ ?” Đằng Thiên Hàn ôn tồn .

Đằng Chiêu dường như thấy gì.

Đằng Thiên Hàn chút tức giận, nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ. Ông về phía Tần Lưu Tây, : “Nó chính là như đấy, gì cũng phản ứng gì lớn, cũng để ý đến khác. Nếu ai chuyện chơi cùng, nó cũng thể tự ngây ngốc cả ngày.”

(Bệnh tự kỷ thể nghi ngờ.)

“Tuy là , nhưng công tử học thứ nhanh, thằng bé thông minh.” Kỳ bên cạnh xen : “Trông công tử vẻ... ngốc nghếch, nhưng khả năng học tập cực kỳ mạnh mẽ. Ngay cả khi cố tình dạy, công tử cũng sẽ tự học qua quan sát, cả động tác lẫn tư duy. Môn cờ , là công tử chơi tự học .”

Giọng điệu Kỳ chút tự hào, nhưng xen lẫn tiếc nuối. Một đứa trẻ thông minh như , tiếc là thể gầy yếu, thế còn tính, tính tình còn cô độc.

Tần Lưu Tây tới, cúi đầu lướt qua bàn cờ. Kỳ cầm quân đen, bây giờ ông rời , quân đen bất động. Đằng Chiêu chờ một lúc, liền tự cầm quân đen đặt xuống, ngay đó, đặt xuống quân trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-306-theo-ta-di-di-ta-rat-loi-hai.html.]

(Tự chơi cờ tay đôi.)

Từ đầu đến cuối, hề ngẩng đầu lên bọn họ lấy một cái.

“Đại sư...”

Tần Lưu Tây bàn cờ ngăn nắp, vươn tay, xoạt một tiếng gạt phăng . Nàng rối loạn cả bàn cờ.

Đằng Thiên Hàn và Kỳ đều sững sờ, kinh ngạc nàng.

Tần Lưu Tây gì, chỉ quan sát phản ứng của Đằng Chiêu. Đứa trẻ dường như cũng chút bất ngờ. Cậu bàn cờ hỗn loạn, đôi mày nhíu chặt , môi càng mím chặt hơn.

Cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, về phía “thủ phạm”.

Tần Lưu Tây lúc mới bộ gương mặt bé. Khi đôi mắt , lòng nàng khẽ động, một cảm xúc khó tả dâng lên, tựa như quen từ lâu, tựa như chua xót, khiến trái tim mềm . Khiến đưa tay xoa đầu bé.

Đằng Chiêu một đôi mắt hạnh, trong veo như nước, phản chiếu hình ảnh của Tần Lưu Tây.

Cậu bé bình tĩnh Tần Lưu Tây một hồi, cũng hề tức giận, cúi đầu, bắt đầu xếp bàn cờ.

Kỳ thông minh, quả sai. Bàn cờ rối tung lên, nhưng thể xếp y hệt như cũ, sai một quân cờ nào.

Tần Lưu Tây vị trí của Kỳ , cầm quân đen, tùy ý đặt xuống một nước. Đằng Chiêu thấy, cầm quân trắng chặn . Cậu đặt xuống, đối phương nước tiếp theo.

Kỳ và Đằng Thiên Hàn liếc . Người lắc đầu, sang một bên quan sát.

Tần Lưu Tây cờ nhanh, gần như cần suy nghĩ liền đặt quân xuống. Nhìn như tùy ý, nhưng là từng bước dồn ép. Còn Đằng Chiêu vẫn thong dong chậm rãi như cũ, nhưng dần dần, trán bắt đầu rịn mồ hôi.

Kỳ và Đằng Thiên Hàn xem đều chơi cờ, thế cờ , quân trắng dồn đường cùng.

Nhịp độ của Đằng Chiêu phá vỡ.

Một quân cờ trong tay mãi đặt xuống , trán đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn , cuối cùng cũng lộ biểu cảm khác ngoài sự bình tĩnh.

Tần Lưu Tây vươn tay, nắm lấy tay Đằng Chiêu.

“Đừng...” Kỳ định lên tiếng. Đằng Chiêu ghét khác chạm , đặc biệt là lạ, chắc chắn sẽ nổi giận.

ngoài dự đoán của họ, Đằng Chiêu hề phản ứng.

Tần Lưu Tây dường như thấy lời Kỳ , nắm tay bé, đưa thẳng đến một góc bàn cờ, đặt quân cờ xuống.

Quân trắng một đường sống. Ván cờ cứu sống.

Đằng Chiêu như điều suy nghĩ, ngẩng đầu về phía Tần Lưu Tây, đôi mắt sâu thẳm.

“Theo , lợi hại.” Tần Lưu Tây nở một nụ với bé.

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

Loading...