Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 307: Dẫn sói vào nhà
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 04:53:53
    Lượt xem: 6 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đằng Thiên Hàn gần như thể tin tai . Ông cau mày Tần Lưu Tây, cố gắng đoán xem lời của nàng rốt cuộc là thật lòng chỉ là đang đùa để trêu chọc con trai ông?
Đi theo nàng?
Rõ ràng ông mời duyên đến để xem bệnh cho con trai, nhưng bây giờ cảm giác như con trai sắp dụ dỗ mất ?
Dẫn sói nhà!
Trong đầu Đằng Thiên Hàn bật cụm từ đó.
Mặc kệ ông đang suy nghĩ vẩn vơ, Đằng Chiêu thẳng mắt Tần Lưu Tây, đầu tiên kể từ khi gặp mặt thốt ba chữ: “Đi theo ngươi?”
Tần Lưu Tây gật đầu.
Đằng Thiên Hàn và Kỳ đều kinh ngạc. Đằng Chiêu mà đáp lời một xa lạ! Theo như họ , bé chịu liếc mắt Tần Lưu Tây một cái là lắm .
chỉ , còn để nàng chạm mà nổi giận, bây giờ còn hỏi một xa lạ.
“Đi ?”
Tần Lưu Tây : “Tự nhiên là đồ của . Ta , ngươi theo đó.”
Đằng Thiên Hàn mắt tối sầm, định mở miệng ngăn cản, nhưng Kỳ níu c.h.ặ.t t.a.y áo, lắc đầu, dùng khẩu hình mấy chữ “xem thêm chút nữa”.
(Xem thêm chút nữa là con trai mất luôn còn gì!)
Ông về phía Đằng Chiêu, thầm nghĩ chắc con trai sẽ cảm thấy Tần Lưu Tây là kẻ ngốc, đang nhảm trêu chọc thôi.
kỹ , Đằng Chiêu mà nghiêng đầu, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ.
Tim Đằng Thiên Hàn thắt .
Đằng Chiêu bảy tuổi, đây là đầu tiên bé lộ vẻ mặt như một lạ. Cậu thật sự đang cân nhắc đề nghị của Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây lấy một tờ giấy từ bên cạnh bàn giường La Hán, cũng cần dùng kéo, bắt đầu gấp giấy. Tay nàng khéo léo, chỉ trong chốc lát, một con hạc giấy thành hình.
Nàng một tay bấm niệm pháp quyết, thầm niệm chú, đ.á.n.h con hạc giấy, còn như thật mà thổi nhẹ một cái. Con hạc giấy mà vỗ cánh bay lên.
Đôi mắt Đằng Chiêu mở to kinh ngạc. Kỳ từng dạy những thứ .
Còn Kỳ và Đằng Thiên Hàn thì thở như ngừng . Hạc giấy... sự sống.
Đây chẳng lẽ là phương thuật thần thông của đạo nhân Huyền môn ? Ánh mắt Kỳ Tần Lưu Tây thêm vài phần kính sợ.
Đằng Thiên Hàn thì căng mắt biểu cảm mặt con trai. Thấy trong mắt bé ánh lên niềm vui thích, nội tâm ông chỉ gào thét. (Thời buổi bọn bắt cóc đúng là quá vô liêm sỉ! Cho kẹo thì xưa , bây giờ dùng cả thần thông để dụ dỗ trẻ con!)
Ánh mắt Đằng Thiên Hàn Tần Lưu Tây trở nên , trong lòng thoáng chút hối hận. (Cái gọi là duyên, chính là kẻ bắt cóc đứa con trai duy nhất của đồ ? Từ Vân đại sư... hố !)
Đằng Chiêu vươn tay , con hạc giấy liền bay đến đậu tay . Cậu bé mân mê con hạc, trái , xem rốt cuộc cơ quan ở . khi mở con hạc , nó vẫn chỉ là một tờ giấy bình thường.
Cậu bé theo các bước của Tần Lưu Tây, gấp con hạc giấy y như cũ, thậm chí còn học theo nàng bấm pháp quyết. Động tác của còn vụng về, nhưng các bước hề sai sót.
Hai mắt Tần Lưu Tây sáng rực lên. (Nhặt bảo bối ! Đứa trẻ chính là đồ kế thừa y bát của !)
Đằng Chiêu dù tay bấm pháp quyết sai, nhưng khẩu quyết là gì, tự nhiên thể thổi sự sống cho con hạc giấy. Cậu thổi mấy liền mà hạc giấy vẫn bay lên, liền chút sốt ruột.
“Vô dụng thôi. Ngươi chú ngữ và pháp quyết thì mới thể thi triển pháp thuật lên nó .” Tần Lưu Tây .
Đằng Chiêu ngước mắt nàng. (Vậy thì mau .)
“Chỉ đồ của mới học.” Tần Lưu Tây vẻ nghiêm túc: “Đây là bí mật bất truyền của sư môn.”
Đằng Chiêu chớp chớp mắt.
Đằng Thiên Hàn thể thêm nữa, tiến lên một bước, cắt ngang bọn họ: “Đại sư, là bắt mạch cho khuyển tử ? Chiêu Nhi, đưa tay , để đại sư xem bệnh cho con.”
Tần Lưu Tây liếc ông một cái, như , cũng vạch trần. Dù thì Đằng Chiêu chỉ thể là đồ của nàng.
Đằng Chiêu đối với việc xem bệnh thì thờ ơ, nhưng cũng phản kháng, dường như thành thói quen. Cậu bé ngây nửa khắc mới đưa tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-307-dan-soi-vao-nha.html.]
Cậu trừng mắt cổ tay , hai ngón tay của Tần Lưu Tây đang đặt mạch đập, mắt hề chớp.
Bọn họ ở phía nam căn phòng. Hôm nay thời tiết , ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ hé mở, rọi lên tay nàng, khiến hai ngón tay thon dài mảnh khảnh càng thêm trắng nõn như ngọc.
(Ngón tay thật.) Đằng Chiêu cụp mắt, tầm mắt dừng ngón tay của chính . (May mà tay cũng kém.)
Đối với Đằng Chiêu, Tần Lưu Tây bắt mạch cẩn thận, xem xét cả hai cổ tay, trong lòng nắm rõ tình hình, lúc mới thu ngón tay về.
Đằng Thiên Hàn vẫn luôn chằm chằm sắc mặt nàng, thấy biểu hiện gì đặc biệt, nhịn hỏi: “Khuyển tử thế nào ?”
“Thằng bé là sinh non ? Thai khí nuôi dưỡng đủ, mạch tế trầm nhược (nhỏ yếu, chìm sâu), là do mang thiếu tháng từ trong bụng . Khí huyết của thằng bé hư hao, thận dương suy yếu, ngày thường nuôi dưỡng quá mức cẩn thận.” Tần Lưu Tây mái tóc khô vàng của Đằng Chiêu, : “Thằng bé ngày thường lười vận động, cũng ít ngoài, ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, điều cho cơ thể.”
“Vậy theo lời cô, nên chữa trị thế nào?”
“Đây cũng hẳn là bệnh, mà là chứng suy nhược bẩm sinh, cần điều dưỡng và rèn luyện lâu dài.” Tần Lưu Tây : “ mấy cái đều thành vấn đề. Chỉ cần theo , sống khỏe mạnh bền bỉ, chịu đòn, thành vấn đề.”
Khóe miệng Đằng Thiên Hàn giật giật, cố nén : “Đại sư, mượn một bước chuyện.”
Tần Lưu Tây ông gì, liền xoa đầu Đằng Chiêu một cái: “Suy nghĩ kỹ lời nhé.”
Đằng Chiêu gì, bắt đầu nghịch bàn cờ.
Đằng Thiên Hàn dẫn Tần Lưu Tây sang phòng bên cạnh chuyện. Đợi hạ nhân dâng lên, ông cầm lấy uống một ngụm : “Đại sư, khuyển tử từ nhỏ thể gầy yếu, tính tình cô độc. May mà trong nhà cũng chút sản nghiệp, đủ sức nuôi dưỡng, cần lụng vất vả. Thằng bé như , thích hợp để phụng dưỡng Tổ sư gia nhà ngài. Xin đại sư đừng lấy nó đùa nữa.”
“Lời của đại nhân sai .”
“Ồ?” (Chẳng lẽ hiểu sai ý?)
“Không phụng dưỡng Tổ sư gia, mà là phụng dưỡng đây, sư phụ của nó.” Tần Lưu Tây .
Mặt Đằng Thiên Hàn tái : “Đại sư!” Ông cũng là quan nhiều năm, lúc nghiêm mặt , liền toát khí thế uy nghiêm của quan trường.
Thư Sách
Tần Lưu Tây hề sợ hãi, chỉ : “Đại nhân, với ngài , ngài và lệnh lang duyên cha con mỏng manh mà?”
Đằng Thiên Hàn cứng , sa sầm mặt: “Chẳng lẽ... cô sớm dự mưu?” (Nói cái gì mà duyên mỏng, kỳ thực là dụ dỗ con trai !)
“Thế nào là dự mưu? Người chờ ở ven đường, là đại nhân ngài ? Không ngài Từ Vân đại sư là duyên, mời đến phủ ?”
“Ta là mời cô đến chữa bệnh cho khuyển tử, chứ bảo cô dụ dỗ nó nhập đạo, đồ của cô!” Đằng Thiên Hàn gần như gào lên bất chấp phận.
“ thực tế, thật sự là duyên mà đại nhân cầu tìm. Ta và Đằng Chiêu duyên, là duyên thầy trò.”
“Chuyện thể nào! Ta thể để nó nhập đạo !”
Tần Lưu Tây bật , hỏi: “Đại nhân rốt cuộc cầu điều gì? Cầu Đằng Chiêu giống như các công tử nhà quyền quý khác, giống như ngài, chăm chỉ học hành thi khoa cử, cưới vợ sinh con, chỉ cầu thằng bé bình an thuận lợi là đủ?”
Đằng Thiên Hàn im lặng.
“Nếu cho đại nhân , Đằng Chiêu cả đời sẽ bao giờ giống như ngài mong , thì ngài sẽ thế nào?” Tần Lưu Tây hỏi thêm một câu.
