Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 308: Dụ dỗ đồ đệ
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 04:53:54
    Lượt xem: 7 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả đời sẽ như ông mong .
Đằng Thiên Hàn lời nhận xét của Tần Lưu Tây, cả chút ngây ngẩn.
Làm cha , nào ai mong con thành rồng, mong con gái thành phượng?
Với tính tình của Đằng Chiêu, ông thực dám trông mong con trai sẽ nên nghiệp lớn. Tính tình thằng bé quá cô độc, ngay cả nhà cũng hòa hợp, giao du, huống chi là giao tế bên ngoài.
dù là , trong lòng ông vẫn nuôi một tia hy vọng, mong rằng một ngày nào đó con trai khỏe mạnh, trưởng thành, tính tình sẽ thông suốt hơn?
Thế nhưng Tần Lưu Tây , sẽ như ông mong .
Tâm trạng Đằng Thiên Hàn lúc khó chịu như nuốt thứ gì đó khó nuốt.
Tần Lưu Tây thấy , : “Đại nhân, ngài sắp cưới vợ kế, phu nhân sẽ sinh con trai con gái cho ngài. Ngài quanh năm ở Thịnh Kinh, bận rộn xử án, thêm con nhỏ bên cạnh, đối với Đằng Chiêu, ngài thể phân bao nhiêu tâm tư?”
“Nó là con trai , là trưởng tử của , lẽ nào sẽ bạc đãi nó?” Đằng Thiên Hàn lạnh lùng .
“Tất nhiên là sẽ . Ta tin rằng chi phí sẽ thiếu thốn, thậm chí cũng sẽ mai một tình phụ tử huyết thống . tình cảm thì ?” Tần Lưu Tây cụp mắt: “Đại nhân, con cái nuôi dưỡng ở mắt, cuối cùng vẫn sẽ lòng hơn là đứa con ở xa khó gặp mặt. Ngài đừng tin, nhà nào mà chẳng ? Mười ngón tay ngón dài ngón ngắn, cha yêu con, miệng công bằng, nhưng luôn thiên vị hơn. Ta tin rằng, thiên vị đó là Đằng Chiêu. Nếu , ngài buồn rầu vì tính tình của thằng bé đến ?”
Bị trúng tim đen, sắc mặt Đằng Thiên Hàn càng thêm phức tạp.
“Đại nhân con đường của ngài, Đằng Chiêu cũng con đường của riêng .” Tần Lưu Tây : “Nhập sư môn của , thành tử của , tự nhiên sẽ bạc đãi thằng bé.”
“Chính cô cũng chỉ là một đứa trẻ, mà thu đồ ?” Đằng Thiên Hàn hừ lạnh.
Tần Lưu Tây ngạo nghễ: “Ta tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh lớn, dạy nó thừa sức!”
Đằng Thiên Hàn nghẹn lời.
Tần Lưu Tây : “Sư môn của câu nệ tiểu tiết, rượu thịt hằng ngày thiếu, cần tứ đại giai như Phật môn. Cho dù nó cưới vợ cũng .”
Lòng Đằng Thiên Hàn khẽ động. (Còn thể như ?)
vẻ mặt ông vẫn đổi, lạnh : “Cô mới cả đời nó sẽ giống như mong là cưới vợ sinh con, lập công danh cơ mà.”
“Mệnh là như , nhưng chẳng câu ‘mệnh do do trời’ đó ? Biết ngày nào đó mệnh của nó bỗng nhiên đổi thì ?” (Thay đổi là thể nào, Đằng Chiêu đời sẽ cưới vợ sinh con.)
Tần Lưu Tây trợn mắt dối, bất kể thế nào, cứ dụ dỗ đồ về tay .
“Cô cũng , nuôi dưỡng ở mắt chung quy vẫn lòng hơn. Nó nếu theo cô nhập đạo, chẳng càng xa cách , cha , càng thêm ly tâm ?”
Tần Lưu Tây nhún vai: “Đại nhân, ngài nghĩ thằng bé thể theo ngài về kinh ? Nó theo , cũng chỉ ru rú trong căn phòng nhỏ , kiến thức chỉ giới hạn trong cái sân nhỏ , thể gì? Ép buộc theo ngài về kinh, ngài cùng kế và chị em cùng cha khác thiết, còn nó thì lạc lõng? Như khỏi quá tàn nhẫn.”
Sắc mặt Đằng Thiên Hàn trở nên khó coi.
“Ở bên cạnh , sư phụ che chở, nuôi dưỡng nó, gì . Ít nhất, thể nuôi nó trắng trẻo khỏe mạnh hơn ngài.” Tần Lưu Tây kiêu ngạo .
Đằng Thiên Hàn tức đến bật . (Có ai dụ dỗ con trai nhà mà đường đường chính chính như ?)
Ông còn định gì đó, Tần Lưu Tây mở miệng: “Đại nhân, ngài cũng từng theo hầu Từ Vân đại sư mấy năm, đến lượt Đằng Chiêu thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-308-du-do-do-de.html.]
Không khí bỗng nhiên lặng .
“Ngươi từng cha, ngươi hiểu.”
“Điều quả thực đúng. , tình huyết thống tuy ràng buộc nhưng thể cưỡng cầu. Vô duyên chính là vô duyên, ép buộc giữ bên cũng chỉ là duyên phận nông cạn.” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Nó theo , ít thể tích lũy công đức, đối với nó lợi.”
Đằng Thiên Hàn nghiêm mặt: “Cô nghiêm túc đấy chứ? Thật sự thu khuyển tử đồ ?”
“Nó nên là đồ của .”
Đằng Thiên Hàn gì cho .
Hồi lâu , ông mới hỏi: “Tính tình của Chiêu Nhi... thể sửa ?”
“Nói thế nào nhỉ, tình trạng của thằng bé thực cũng là một loại bệnh. Ngài cách bài trí vật phẩm trong phòng nó, nhất định ngăn nắp sạch sẽ, ngài thấy thế nào?”
Đằng Thiên Hàn trả lời: “Lúc nó một tuổi như , cứ tưởng là do thói quen.”
Thư Sách
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Cũng thói quen, là bệnh. Hành vi như là một loại bệnh giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
“Ý cô là khuyển tử là một đứa ngốc, một kẻ điên?” Mặt Đằng Thiên Hàn sa sầm.
“Ta ý đó. Ý là những thói quen đó của thằng bé là một loại hành vi cưỡng chế. Nếu thấy đồ vật ngăn nắp sạch sẽ, nó sẽ rơi trạng thái lo âu và bực bội. Cho nên nó bắt buộc theo sự thôi thúc nội tâm của , sắp xếp thứ cho thật ngăn nắp, như mới thể khiến nội tâm thoải mái và bình tĩnh. Ngài nó cô độc, cũng là do đây...” Tần Lưu Tây chỉ đầu : “Thằng bé từ trong bụng đủ thai khí, là sinh non, tức là đủ tháng. Mà khi sinh ruột bên cạnh dạy dỗ. Ta đoán trong nhà ngài từng lời đồn nó là điềm , đúng ?”
Đằng Thiên Hàn nắm chặt tay. (Sinh mất , ít nhiều cũng lời đồn khắc truyền .)
“Trẻ con nhạy cảm. Cho dù lớn , thì cảm xúc cũng sẽ biểu hiện ngoài. Mà thằng bé trời sinh tính nhạy bén, luôn thể nhận cảm xúc của bên cạnh. Lâu dần, nó cũng tự phong bế nội tâm của , biến thành cái vẻ cô độc, quái gở, hòa đồng, giao tiếp chuyện như lời ngài . Nghĩ chắc thằng bé cũng lâu mới chịu mở miệng.”
Đằng Thiên Hàn chấn động.
“Nó là ngốc nghếch, nhưng điên khùng. Ngược , nó thông tuệ. Về những cái khác, như tính tình cô độc, hành vi cưỡng chế, đều là khuyết điểm gì lớn.” (Đi theo , những tật ít nhiều đều sẽ đổi.)
Tần Lưu Tây nhạt: “ với tính tình cô độc và quái gở , nó vĩnh viễn thể nào bước quan trường .”
Đằng Thiên Hàn tự nhiên hiểu rõ. Tính tình như nếu quan trường, cũng chỉ kẻ c·hết , hà tất ?
“Đại nhân, Đằng Chiêu nếu thành đồ của , ngài thể yên tâm. Những thứ khác , nhưng thể khỏe mạnh, thể đảm bảo chắc chắn với ngài ở đây.” (Còn về thế nào để khỏe mạnh, thì cần chi tiết.)
“Tính tình nó như , cô thể chịu đựng ?”
Tần Lưu Tây tự tin : “Làm sư phụ, đương nhiên sẽ đủ kiên nhẫn.” (Mất kiên nhẫn thì tính khác, đ.á.n.h cho một trận là xong.)
Đằng Thiên Hàn khỏi về phía gian phòng chính. Bên trong yên tĩnh, chỉ giọng của Kỳ thỉnh thoảng vọng .
“Nếu nó chịu cùng ngươi, thì .” Hồi lâu , Đằng Thiên Hàn mới những lời .
Đằng Chiêu đặt quân cờ xuống, mắt sang con hạc giấy, cầm lên đưa cho Kỳ : “Biết ?”
Kỳ lắc đầu: “Thiếu gia, thần thông .” Dừng một chút, ông : “Ngài nếu học, chỉ thể theo vị đại sư , cùng sinh hoạt, thể sẽ gian khổ. Như , tử của nàng , ngài bằng lòng ?”
Đằng Chiêu gì, chỉ dùng đầu ngón tay khẽ vuốt cánh hạc giấy.
