Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 310: Đánh cược nàng không giống những đạo trưởng khác

Cập nhật lúc: 2025-10-30 06:33:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây hô "Có trộm", tiếng bước chân lập tức dồn dập kéo đến. Rất nhanh, gia đinh và hộ vệ của Đằng phủ ùa trong tiểu viện, ngay cả đầu tường cũng , tay cầm cung tên, nhắm thẳng đạo sĩ râu cá trê mặc đạo bào.

Đạo sĩ râu cá trê: “!!!”

(Hắn , chỉ đến đây để bắt yêu nghiệt gây nghiệp chướng thôi, bọn họ tin ?)

Tần Lưu Tây vung một lá bùa, định trụ nữ quỷ đang mặt đất, phất tay áo, dịch chuyển nàng sang một góc.

Sắc mặt nữ quỷ biến đổi mấy , nhưng cảm nhận sức mạnh linh thể, chút kinh ngạc.

Đằng Chiêu như điều suy nghĩ, tay áo của Tần Lưu Tây.

Đằng Thiên Hàn sa sầm mặt mày, quản sự và hộ vệ vây quanh bước . Thấy trong sân một đạo sĩ xa lạ, ông lạnh lùng lệnh: “Bắt lấy!”

Đạo sĩ râu cá trê "ai" một tiếng: “Đừng! Bần đạo vì bắt nghiệp chướng nên mới vô ý xâm nhập quý phủ, là kẻ trộm thật sự, đều là hiểu lầm cả! Tiểu đạo hữu, ngươi rõ mà!”

Hắn Tần Lưu Tây, vẻ "ngươi mau giải thích giùm ".

Tần Lưu Tây : “Ta ngươi đang gì. Chỉ ngươi đột nhiên xông , phường trộm hương cắp ngọc thì cũng là kẻ trộm.”

Hộ vệ tiến lên định bắt lấy đạo sĩ râu cá trê. Người linh hoạt né tránh, hét lớn: “Ngươi dối trắng trợn! Rõ ràng ngươi giúp bắt con yêu nghiệt đó!”

“Trời tối dễ lầm, ngươi tuổi già mắt kém thôi.” Tần Lưu Tây kiên quyết nhận.

Đạo sĩ râu cá trê tức c·hết , định xông về phía Tần Lưu Tây, nhưng một mũi tên bay vèo tới cắm ngay mặt , đuôi tên vẫn còn rung lên.

Đây là cảnh cáo. Bước thêm một bước nữa, mũi tên sẽ găm thẳng .

Trong lúc đạo sĩ râu cá trê còn đang ngây , hai hộ vệ tóm lấy. Khi phản ứng , mất tự do.

Đạo sĩ râu cá trê ngốc, Tần Lưu Tây nữ quỷ: “Lão đạo , các ngươi là cùng một giuộc! Nữ quỷ chính là chạy tới chỗ ngươi, là ngươi cứu nó ?”

“Đằng đại nhân, e là loạn trí , cần canh giữ nghiêm ngặt mới , để tránh Chiêu Chiêu sợ hãi.” Tần Lưu Tây xoa đầu Đằng Chiêu.

Đằng Thiên Hàn con trai, hề vẻ gì là kinh hãi.

Đạo sĩ râu cá trê sa sầm mặt, quát lớn: “Ngươi cái tiểu đạo hữu ! Vì giúp con yêu nghiệt ? Ngươi nó sắp hại c·hết ? Ngươi sợ Tổ sư gia trách phạt ? Huyền môn Đạo gia chúng , lấy việc tru tà diệt ma tôn chỉ! Ngươi những trừ tà, còn giúp nó? Thật uổng công là trong Đạo môn chúng !”

“Đại nhân, nhét cho tên trộm cái vớ thối thì sẽ yên tĩnh hơn, ngài thấy ?” Tần Lưu Tây ngoáy ngoáy lỗ tai.

Đạo sĩ râu cá trê: “!”

Mọi : “...” (Độc miệng thật!)

Đằng Thiên Hàn phất tay: “Dẫn .”

Hộ vệ áp giải đạo sĩ râu cá trê ngoài.

Đạo sĩ râu cá trê nóng nảy, giãy giụa kêu to: “Buông ! Bần đạo thật sự tiểu tặc! Đạo hiệu của bần đạo là Thành Dương chân nhân, cũng là đại sư tiếng tăm lừng lẫy, công văn thể kiểm chứng, tiểu tặc gì hết! Đây là hiểu lầm, thể chứng minh! Này, ngươi gì đó? Cởi giày gì? A... đừng... Ưm ưm...”

Cùng với một luồng mùi chua thối theo gió bay tới, thế giới trở nên yên tĩnh.

“Mùi vị thật khó tả. Cho nên mỗi ngày rửa chân là cần thiết, Chiêu Chiêu nhớ kỹ.” Tần Lưu Tây bịt mũi, với Đằng Chiêu.

Đằng Chiêu: “...”

Hộ vệ áp giải xa với vẻ mặt bi phẫn, lén nhéo mạnh Thành Dương chân nhân một cái.

Thành Dương chân nhân đau đến mặt mày nhăn nhó: “Ưm ưm ưm!” (Mẹ kiếp, chuyện trách ?)

Đằng Thiên Hàn tới, nhíu mày xoa xoa cánh tay, cảm thấy chút âm lãnh.

“Đã xảy chuyện gì ? Nghiệp chướng mà vị đạo trưởng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-310-danh-cuoc-nang-khong-giong-nhung-dao-truong-khac.html.]

Tần Lưu Tây : “Chính là như ngài thấy đó.”

Thân thể Đằng Thiên Hàn cứng . Ông theo tầm mắt Tần Lưu Tây, thấy gì cả, nhưng cảm thấy tự nhiên.

Ông cúi đầu, thấy con trai cũng đang trừng mắt về hướng đó, khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Chiêu Nhi, con cũng thấy ?”

Đằng Chiêu lắc đầu: “Sương đen.”

Đằng Thiên Hàn qua, sương đen nào chứ, ông cũng thấy gì.

“Rốt cuộc là cái gì?” Đằng Thiên Hàn nhịn hỏi .

Tần Lưu Tây bảo nữ quỷ gần, hỏi: “Tên họ Giả g·iết ngươi thế nào?”

Nữ quỷ nàng nhắc đến Giả công tử, oán khí bùng lên dữ dội: “Hắn ! Ta họ Lương, chỉ là một nông phụ bình thường. Đáng tiếc mệnh , chồng gặp t.a.i n.ạ.n qua đời. Dung mạo cũng vài phần tư sắc, ngày đưa tang, tên họ Giả trúng. Ngay khi mồ chồng còn xanh cỏ, tang phục còn cởi, mò đến nhà , nhục ngay mặt con gái !”

Nàng , trong mắt chảy huyết lệ: “Làm nhục thì thôi, còn dùng đủ thứ đồ vật bẩn thỉu lăng nhục , còn để hai tên ch.ó săn của cũng...”

“Bọn chúng ! Làm nhục thì thôi , đến con gái bọn chúng cũng tha! Nói nó còn bé lắm. Con gái mới năm tuổi thôi mà!” Nữ quỷ gào .

Trong mắt Tần Lưu Tây dâng lên một tia phẫn nộ: “Con gái ngươi cũng còn?”

Nữ quỷ lắc đầu, huyết lệ ngừng tuôn rơi: “Không còn, nhưng cũng cách cái c·hết xa. Nó dọa đến ngây dại, sống bằng c·hết.”

Tần Lưu Tây thuật lời nữ quỷ cho Đằng Thiên Hàn .

Sắc mặt Đằng Thiên Hàn sa sầm: “Không ai báo án?”

Nữ quỷ ha hả: “Báo quan thì ích gì? Dân đen như chúng , đấu phú thương như tên ch.ó họ Giả đó, huống chi là quan. Hai mươi lượng bạc! Bọn họ đưa cho chồng hai mươi lượng bạc, thế là chuyện coi như xong! Ha ha ha! Một mạng , phận của hai con , chỉ đáng giá hai mươi lượng bạc. Quan... Quan thì tác dụng gì chứ?”

Nghe Tần Lưu Tây thuật , mặt Đằng Thiên Hàn đen như mực. Ông nghiêng đầu, quản sự bên cạnh lập tức khom lui xuống.

Tần Lưu Tây thấy , liền : “Cho nên ngươi một mạng đổi một mạng?”

“Không đủ! Ta cũng cửa nát nhà tan!” Đôi mắt nữ quỷ đỏ sậm: “Nỗi thống khổ chịu, cũng nếm trải! Nhà họ Giả tìm mấy tên thầy cúng bà cốt đến trừ tà, đều dọa chạy hết. Mãi cho đến khi Tiêu Triển Thụy dẫn theo tên ch.ó Giả đến tìm ngươi. Ta lỏm từ mấy tiểu quỷ khác về chuyện Tiêu gia, ngay cả Thành Dương chân nhân cũng , ngươi giải quyết. Ta ngươi lợi hại, sợ ngươi cũng sẽ đuổi , nên theo tên ch.ó Giả đến gặp ngươi, nhưng ngươi tay.”

Nữ quỷ cảm kích Tần Lưu Tây: “Ngươi giúp tên ch.ó Giả, nhưng ngờ tìm Thành Dương đến đuổi . Ta địch , nên mới đến cầu cứu ngươi. Ta đ.á.n.h cược ngươi giống những đạo trưởng khác. Ta cược đúng.”

Thư Sách

Tần Lưu Tây : “Ngươi , dù ngươi là quỷ, nhưng việc hại , sổ sinh tử vẫn sẽ ghi lầm của ngươi. Kiếp đầu thai chắc nhà .”

Nữ quỷ ha hả: “Đời đến một con gà cũng từng g·iết, cũng đủ lương thiện , mà trời cao đối xử với thế nào? Đời còn sống cho thống khoái, còn quản gì đến kiếp ? Trời cao đối xử với bất công, chỉ thể tự tay báo thù, đòi công đạo cho , cho con gái ! Dù hồn phi phách tán cũng tiếc!”

Lời nàng dứt, oán khí đại thịnh. Trong sân, gió lớn bỗng nổi lên.

Tần Lưu Tây cảm thấy vạt áo kéo căng, cúi đầu , thấy tay Đằng Chiêu đang nắm lấy một góc áo nàng. Nàng liền phất tay áo, trấn áp bớt oán khí của nữ quỷ, : “Ngươi nguyện ý gánh vác hậu quả khi hại , hối hận, thì .”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...