Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 311: Bàn về việc dạy hư một đứa trẻ
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 06:33:24
    Lượt xem: 7 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc Tần Lưu Tây thả nữ quỷ họ Lương khiến nàng vài phần bất ngờ.
“Ngươi... ngươi thả ?” Lương thị trừng lớn mắt.
Tần Lưu Tây hỏi : “Sao nào? Không thả ngươi , lẽ nào còn giữ ngươi ăn bữa tối chắc?”
“Không ... Ngươi rõ định gì, mà ngươi cũng thả ?” Lương thị mím môi: “Vị đạo trưởng tên Thành Dương , tru tà diệt ma mới là chính đạo. Ngươi của Đạo gia ?”
“Ngươi xem giống loại sẵn lòng công, cần nhận bạc chắc? Không lợi lộc gì, phí công bận tâm gì? Chẳng lẽ giường đủ mềm, cơm đủ thơm ?” Tần Lưu Tây hừ : “Đã ai bỏ bạc mời tay, rảnh rỗi chút việc khác hơn ?”
Lương thị ý tứ trong lời , phủ phục xuống đất, vái nàng một cái.
“Dân phụ đa tạ lòng từ bi của đại sư.”
“Ta từ bi, chỉ là kẻ thực dụng như con buôn mà thôi, cho nên cái mũ cao ngươi cần đội cho . Ta so đo chuyện ngươi xâm nhập sân , biến mất .” Tần Lưu Tây ngẩng đầu trời: “Đêm nay trăng mờ gió lớn, đúng là một ngày để g·iết . Thành Dương chân nhân cũng đến bao giờ mới thể tự chứng minh trong sạch, rửa sạch cái danh kẻ trộm oan uổng .”
Ánh mắt Lương thị chợt lóe. Lời của Tần Lưu Tây rõ ràng là đang nhắc nhở nàng, một khi Thành Dương chân nhân chứng minh sự trong sạch, tất nhiên sẽ chỗ tên ch.ó Giả để đối phó nàng. Thời gian của nàng còn nhiều.
Lương thị nữa vái Tần Lưu Tây một cái: “Ân đức của đại sư lấy gì báo đáp, kiếp nguyện trâu ngựa để báo đáp ngài.”
Vút.
Lương thị biến mất.
Nàng , Đằng Thiên Hàn lập tức cảm nhận sự khác biệt trong khí, còn âm lãnh như . Ông liên tưởng đến lời của Tần Lưu Tây, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Oan hồn của phụ nhân ? Là báo thù tên công tử nhà họ Giả.”
Khóe miệng Tần Lưu Tây mỉm : “Đại nhân nếu lòng mang lê dân trăm họ, thì động tác nhanh lên một chút. Hoặc là thả Thành Dương chân nhân , để ông cứu vớt chúng sinh. Bằng ngày mai, bá tánh trong thành e là sẽ thêm một chuyện để bàn tán: Con trai độc nhất nhà họ Giả c·hết thảm, oan hồn đòi mạng.”
Sắc mặt Đằng Thiên Hàn biến đổi: “Cô ngăn cản!”
“Ta dựa cái gì mà ngăn cản?” Tần Lưu Tây thần sắc lạnh nhạt.
Đằng Thiên Hàn hỏi đến nghẹn họng.
“Nàng một câu đúng: Hôm nay trời cao đối xử với bất công, nhân gian ai đòi công đạo cho , thì chỉ thể tự .” Tần Lưu Tây ông : “Đại nhân, quan phủ bảo vệ nàng, cứu nàng, thì nàng chỉ thể tự cứu .”
Toàn Đằng Thiên Hàn chấn động.
“Còn tên họ Giả , đại nhân cảm thấy tội đáng c·hết ? Nếu như , nếu đằng nào cũng c·hết, thì c·hết tay ai, gì khác biệt?” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Đại nhân chẳng lẽ cho rằng xuất đạo môn, thật sự giống như lời Thành Dương chân nhân , tru tà giữ đạo, đuổi hết tà ma yêu quỷ? Nếu là như , thì đại nhân lầm . Ta , cao thượng đến thế.”
Đằng Thiên Hàn mím môi, nên gì.
“Đại nhân lẽ sẽ , đây là oan án, lý nên dùng luật pháp Đại Phong để định tội tên ch.ó họ Giả đó. đôi khi, khổ chủ càng cần giải tỏa nỗi oán hận hơn, nếu , oán khí của họ tan, dù c·hết cũng thể đầu thai. Đại nhân, khó, oan hồn cũng dễ dàng gì. Trong mắt đại nhân, chính nghĩa công đạo là do luật pháp Đại Phong định đoạt, còn trong mắt , chính nghĩa công đạo chính là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Tần Lưu Tây ngẩng đầu ông : “Quan niệm của đại nhân và thể khác biệt, nhưng một điểm vẫn , quan niệm khác biệt thế nào nữa, Chiêu Chiêu vẫn nhập môn hạ của .”
Đằng Thiên Hàn: “!” (Người như ?)
Tần Lưu Tây cúi đầu Đằng Chiêu, xoa đầu bé: “Yên tâm, cha ngươi là cha ngươi, ngươi là ngươi. Chúng bất hòa thế nào, ngươi cũng trốn khỏi việc đồ của .”
Đằng Chiêu xoay trở về phòng.
Tần Lưu Tây , vẫy vẫy tay với Đằng Thiên Hàn theo . Nàng "tẩy não" cho tiểu đồ một chút... , là giáo huấn một chút quan niệm đúng đắn.
Vừa cửa, Tần Lưu Tây liền đá văng giày, xếp bằng lên giường La Hán, hỏi: “Những lời và cha ngươi , hiểu ?”
Đằng Chiêu gì, chỉ chằm chằm đôi giày nàng đá văng, một chiếc đông một chiếc tây, còn lật ngược. Cậu bé cảm thấy tự nhiên, cũng thoải mái.
Cậu bé ép dời tầm mắt , chỉ một lát về phía đôi giày, cuối cùng chịu nổi mà bước xuống giường, nhặt giày lên, đặt ngay ngắn giường La Hán, ở vị trí đúng để thể xỏ chân ngay khi bước xuống.
Tần Lưu Tây thấy , mắt cong lên, gõ gõ mặt bàn: “Nghe hiểu ?”
Đằng Chiêu nàng, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, nghịch quân cờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-311-ban-ve-viec-day-hu-mot-dua-tre.html.]
“Ngươi thấy thế nào?” Tần Lưu Tây tò mò, cầm quân đen, bắt đầu chơi cờ với .
Nàng cầm quân đen, Đằng Chiêu liền thẳng dậy, cầm quân trắng, giọng mỏng manh lạnh như nước: “Báo thù rửa hận.”
Tần Lưu Tây : “Đạo nhân Huyền môn, lấy việc tru tà giữ đạo nhiệm vụ của . Theo lời Thành Dương chân nhân, Lương thị là c·hết, thành quỷ. Nàng hiện giờ tác oai tác quái hại , là tu hành Đạo gia trong Huyền môn, lý nên bình định, tru tà trấn yêu, đó mới là chính đạo.”
Đằng Chiêu ngước mắt: “Ngươi , ngươi .” Nàng còn thả cho con quỷ .
Tần Lưu Tây chậm rãi : “Bởi vì trong mắt , sống và c·hết cũng gì khác biệt. Ai sống nhất định là quan trọng hơn? Kẻ ác, tự nhiên sẽ ác đối xử. Có những kẻ ác nhân, hành vi còn hơn cả ác quỷ. Loại như , thể cứu, bởi vì cứu một , sẽ c·hết thêm nhiều khốn khổ như con Lương thị. Cho nên bất kể Lương thị là quỷ , trong mắt , nàng chỉ là một khốn khổ. Có thù báo thù, oán báo oán, công bằng. Đã công bằng thì nhúng tay, mặc kệ tìm c·hết.”
Thư Sách
Đằng Chiêu: “...”
Cậu bé đặt xuống một quân cờ: “Vậy rốt cuộc Đạo là gì?”
Tần Lưu Tây nhanh chóng đặt xuống quân đen, : “《Đạo Đức Kinh》 : Có vật hỗn độn mà thành, sinh cả trời đất. Lặng lẽ , trống rỗng ! Đứng một mà đổi, vận hành khắp nơi mà mỏi mệt, thể của thiên hạ. Ta tên nó là gì, tạm gọi là Đạo.”
“Quan điểm của ngươi.” Đằng Chiêu hiển nhiên hài lòng với lời lẽ văn vẻ , chỉ trừng mắt nàng, suy nghĩ của nàng.
Tần Lưu Tây đưa hai tay chống cằm: “Quan điểm của ư? Đạo chính là thứ mà cho là Đạo.”
“Của ngươi?”
Tần Lưu Tây gật đầu: “Đạo của chính là: Nên nhẫn thì nhẫn, thể nhẫn thì tới! Nên ẩn thì ẩn , thể ẩn cũng tới! Nên thiện thì thiện, nhưng nếu đời ép thành ác, thì ác!”
Ầm ầm! Ầm ầm!
Không trung bỗng nhiên vang lên hai tiếng sấm rền.
(Bàn về việc dạy hư một đứa trẻ, nghịch đồ đúng là thấm nhuần đạo lý .)
Đằng Chiêu còn đang kinh ngạc, tiếng sấm giật , ngoài cửa sổ. (Sắp mưa ?)
Tần Lưu Tây ngượng ngùng, gõ gõ mặt bàn: “Đây chỉ là Đạo của . Còn Đạo của ngươi là gì, chờ khi ngươi tu Đạo , hãy tự hỏi lòng .”
Đằng Chiêu mím môi: “Phải tu thế nào?”
“Chọn điều thiện mà theo, học rộng hiểu nhiều, dùng lễ mà ước thúc bản , đó là tu .” Tần Lưu Tây bé: “Mà việc thiện tích đức chính là tu Đạo. Việc thiện ngươi đều sẽ hóa thành công đức trở với ngươi. Giống như lời với cha ngươi, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, ngươi hãy nhớ kỹ.”
Đằng Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ sâu xa.
Tần Lưu Tây thêm một câu: “Những lời tối nay đều là lý thuyết suông. Còn thực tế thế nào, ngươi theo vi sư lâu sẽ .”
(Sau Đằng Chiêu mới hiểu , cái gọi là ' thực tế' của nàng, chính là tiêu chuẩn kép.)
