Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 313: Hồ ly ngàn năm đừng nói truyện Liêu Trai
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 06:33:26
    Lượt xem: 4 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời sáng tỏ, Đằng Thiên Hàn t.h.ả.m kịch xảy ở Giả gia từ quản sự tâm phúc. Chuyện đó lan truyền khắp nơi: cha con nhà họ Giả oan hồn đòi mạng, một c·hết một tàn. Nghe bá tánh trong thành ai cũng hả hê, hô to là báo ứng, rốt cuộc tội ác của Giả Quyến chồng chất, hại bao nhiêu cả công khai lẫn ngấm ngầm.
Giả viên ngoại cũng ngoại lệ, lợi dụng tiền tài để lôi kéo quan viên quyền quý, nuốt chửng bao nhiêu sản nghiệp của những tiểu thương khác, bao nhiêu ông ép đến đường cùng, thậm chí còn nơi dung .
Nay tin Giả gia gặp đại biến, ai nấy đều vỗ tay khen , rằng ông trời mắt.
“Nghe tường ngoài Giả gia còn bôi phân, mùi hôi thối lan cả ba con phố.” Quản sự , còn đưa tay che mũi.
Đằng Thiên Hàn bữa sáng mặt, lặng lẽ đặt đũa xuống: “Tử trạng thật sự kỳ dị như ?”
Quản sự vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu: “Giả Quyến gầy trơ xương, tự cắt ‘của quý’ của , còn dùng kéo đ.â.m cổ. Còn Giả viên ngoại thì lửa thiêu mất ‘của quý’, chắc là chữa trị nữa.”
Ông mà cũng cảm thấy lạnh sống lưng, rét run.
Đằng Thiên Hàn cũng ngoại lệ, chỉ cảm thấy hai chân căng cứng.
Ác giả ác báo.
Trong đầu ông hiện lên lời của Tần Lưu Tây.
Nếu cứ theo quy trình của nha môn liên quan mà thẩm tra xử lý, đến việc kẻ bao che cho Giả gia giúp họ bình an vượt qua kiếp nạn , cho dù thoát , thì cũng chỉ là lưu đày hoặc c.h.é.m đầu một cách thống khoái, giống như bây giờ, chịu khổ hình lén lút, sống bằng c·hết.
Sự trả thù như , thể nguôi ngoai oán khí của Lương thị ?
Chắc là thể, dù cũng là nàng tự báo thù.
Đằng Thiên Hàn nâng tách lên nhấp một ngụm, : “Lấy ấn của , bảo họ điều tra kỹ Giả gia.”
“Vâng.”
Quản sự chắp tay : “Đại nhân, còn một chuyện nữa.”
“Nói.”
Quản sự : “Thuộc hạ cho điều tra nhà chồng của Lương thị , cũng tin tức . Nghe nhà họ trời sáng ầm ĩ cả lên, là gặp trộm.”
“Gặp trộm?”
“Hai mươi lượng bạc giấu trong chuồng bò, cánh mà bay.”
Đằng Thiên Hàn: “...”
(Không thể trùng hợp như . Là do oan hồn , là do vị đại sư ‘ghét cái ác như kẻ thù’ nào đó ?)
“Ngoài , đứa cháu gái nhỏ của nhà đó thấy nữa. Người nhà tìm đến tận mộ cha nó, chỉ thấy còn mấy khúc xương và một ít vải vụn rách nát.” Quản sự : “Người nhà đó liền với dân làng là đứa bé lén chạy đến mộ cha , sói tha xé xác .”
Lòng Đằng Thiên Hàn lạnh : “Không báo quan ?”
Quản sự lắc đầu: “Một đứa nha đầu, vốn trải qua t.h.ả.m kịch như mà trở nên ngây dại, cha cũng còn, nhà đó cũng chẳng thèm để tâm. Nghe trong thôn , khi xảy chuyện, cô bé bữa đói bữa no, sắp c·hết đến nơi .”
Đằng Thiên Hàn tức giận bừng bừng. (Con bé cũng là con , nhưng nhà nó từng coi nó là ?)
“Đứa bé thật sự sói tha ?”
Quản sự thần sắc quái dị: “Cái đó...”
“Hửm?”
“Sáng nay trong viện của đại sư... thêm một tiểu cô nương.”
Đằng Thiên Hàn: “!”
Ông bật dậy: “Đi xem thử.”
Tần Lưu Tây dắt theo cô bé đến sân của Đằng Chiêu, giới thiệu hai đứa với .
“Chiêu Chiêu, đây là Vong Xuyên, cũng sẽ theo .” Tần Lưu Tây đẩy tiểu Vong Xuyên đến mặt Đằng Chiêu, với cô bé: “Đây là Đằng Chiêu, là đồ của . Chào hỏi một tiếng , cứ gọi là... sư nhé.”
(Dạy một đứa cũng là dạy, hai đứa cũng là dạy, dạy chung luôn. Học bao nhiêu thì tùy bọn nó.)
Tiểu Vong Xuyên mở to đôi mắt tròn xoe, bình tĩnh Đằng Chiêu một lúc lâu mới mở miệng: “Sư .”
Lông mày Đằng Chiêu nhíu thành chữ “xuyên” (川).
(Hắn còn chính thức bái sư, một tiếng sư phụ còn gọi, mà thêm một sư từ chui ?)
Hắn chằm chằm Vong Xuyên, trong đầu chợt lóe lên một ý. (Đây là con gái của nữ quỷ ?)
trông cô bé sạch sẽ, ánh mắt trong veo, như thể từng xảy chuyện gì.
Đằng Chiêu phản ứng, Vong Xuyên chút khó hiểu, nghĩ nghĩ, từ chiếc túi tiền nhỏ treo bên hông lấy một viên kẹo mạch nha, đưa cho : “Sư ăn.”
Nhìn viên kẹo, Đằng Chiêu hề đưa tay . (Ai tay nó sạch .)
Tần Lưu Tây cầm lấy viên kẹo, trực tiếp nhét miệng .
Sắc mặt Đằng Chiêu biến đổi: “!”
Hắn ngậm viên kẹo, phồng má trừng mắt Tần Lưu Tây. Bộ dạng tan vẻ già dặn của bé, trông phần ngốc nghếch đáng yêu.
Tần Lưu Tây: “Sư cho ngươi đó, nhớ đáp lễ.”
Đằng Chiêu thầm nghĩ: (Ta đến sư phụ còn bái, lấy sư .)
Đằng Thiên Hàn tới, liền thấy cảnh tượng “giằng co” , vội vàng bước nhanh hơn.
Tần Lưu Tây thấy ông , khóe miệng giật giật, đẩy Vong Xuyên: “Đây là phụ của sư ngươi, gọi bá phụ , sẽ quà gặp mặt.”
Đằng Thiên Hàn: “?”
Tiểu Vong Xuyên ngẩng đầu, Đằng Thiên Hàn nho nhã, đoan chính, khom hành lễ, ngọt ngào gọi: “Bá phụ hảo.”
Cổ họng Đằng Thiên Hàn nghẹn . Ông kỹ cô bé, trong đầu cũng cùng suy nghĩ với con trai. (Đây là đứa bé ngây dại ? Trông bình thường mà, còn sạch sẽ đáng yêu, một bộ dạng ngây thơ hiểu thế sự.)
Ông về phía Tần Lưu Tây. Người tủm tỉm: “Ồ, đây cũng là đồ của , nhặt ngoài đường.”
Cha con Đằng Thiên Hàn: (Ha hả, lời chính ngươi còn tin!)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-313-ho-ly-ngan-nam-dung-noi-truyen-lieu-trai.html.]
Dưới ánh mắt của Tần Lưu Tây, Đằng Thiên Hàn đành chịu thua , tháo miếng ngọc bội bên hông xuống đưa cho tiểu Vong Xuyên: “Con ngoan, cái cho con chơi.”
Tiểu Vong Xuyên miếng ngọc bội trong veo lấp lánh, nhưng đưa tay , mà về phía Tần Lưu Tây .
Tần Lưu Tây hài lòng, gật đầu: “Mau cảm ơn . Đã là phụ của sư con, gặp cũng kính trọng một chút.”
“Cảm ơn bá phụ.” Tiểu Vong Xuyên ngọt ngào bái tạ, nhận lấy miếng ngọc bội.
Đằng Thiên Hàn chút ngây . (Đứa trẻ nếu là con nhà đó, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà thể lễ nghĩa như ?)
Tần Lưu Tây với Đằng Chiêu: “Chiêu Chiêu, dẫn Vong Xuyên trong ? Cha ngươi chắc là hỏi chuyện .”
Đằng Chiêu xoay , cũng chẳng . Tiểu Vong Xuyên thì lon ton chạy theo .
Đằng Thiên Hàn thấy bọn trẻ , mới sốt ruột hỏi: “Đại sư, đây là... con gái của Lương thị ?”
“Đại nhân gì, hiểu. Đêm qua mơ, Tổ sư gia bảo ngoài thu đồ , liền ngoài, kết quả phát hiện đứa bé đang phố. Ta thấy nó vài phần linh khí, là do Tổ sư gia chỉ điểm, thế là liền nhặt nó về.”
(Tổ sư gia: Ta , !)
Đằng Thiên Hàn “a” một tiếng. (Đều là hồ ly ngàn năm, đừng chơi trò Liêu Trai nữa. Nói là nhặt, bằng là bắt cóc thì đúng hơn? Bắt cóc một đứa còn chê ít, còn cả đôi.)
nghĩ đến thế thật sự của cô bé, Đằng Thiên Hàn trong lòng thở dài, cũng vạch trần Tần Lưu Tây, chỉ : “Nó tên là Vong Xuyên ?”
“ .” Tần Lưu Tây : “Lúc nhặt nó, quên hết chuyện cũ , nên đặt tên cho nó là Vong Xuyên, theo họ Tần của . Đại nhân thấy, cái tên thế nào?”
(Quên hết chuyện cũ ? Như cũng .)
Đằng Thiên Hàn định thần nàng: “Rất hợp với nó. Giả Quyến c·hết, Giả viên ngoại thì tàn, cô ?”
Tần Lưu Tây nhạt: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Thiện ác cuối cùng đều sẽ báo ứng. Ai ác, nghiệp quả cuối cùng cũng sẽ rơi xuống đầu họ thôi. Ta hề bất ngờ.”
(Nghiệp báo.)
Đằng Thiên Hàn vuốt ve ngón tay, im lặng hồi lâu hỏi: “Mẹ của Vong Xuyên... hồn phi phách tán ?” (Đã nghiệp báo thì Lương thị dù cũng hại mạng , cũng tính công tội, liệu tan thành mây khói ?)
Tần Lưu Tây thản nhiên : “Gậy ông đập lưng ông. Hồn phi phách tán thì đến mức, nhưng xuống đó khẳng định sẽ luận tội, cũng phạt khổ d·ịch. Khổ d·ịch xong đầu thai. Sau khi luân hồi là , còn xem công đức nghiệp quả kiếp .”
“Đây là nhân quả tuần mà Phật môn Đạo gia vẫn , là Thiên Đạo ?”
Tần Lưu Tây: “Đại nhân chẳng lẽ là đang sợ? Làm việc thiện tích đức, sẽ phúc báo. Đại nhân ngại mỗi năm quyên góp thêm chút dầu mè cho Thanh Bình Quan chúng . Bởi vì Thanh Bình Quan chúng mỗi năm đầu đông đều sẽ phát đồ từ thiện cho bá tánh nghèo khổ. Như đại nhân cũng coi như là tích âm đức.”
Đằng Thiên Hàn nín thở, hỏi: “Người của Thanh Bình Quan ai cũng giống như cô, đòi tiền dầu mè một cách trắng trợn như ?”
“Cũng , bọn họ tương đối kín đáo hơn.” Tần Lưu Tây tủm tỉm: “Ta thì khác, thật thà!”
(Chúng đồng môn sư : Nhổ !)
Đằng Thiên Hàn đầu , trong phòng. Tiếng líu ríu của Vong Xuyên mơ hồ truyền , còn Đằng Chiêu thì một câu nào. (Thật sự để nó bái Tần Lưu Tây sư phụ ?)
“Đại nhân nếu đồng ý, giờ Ngọ chúng sẽ khởi hành về Li Thành. Về phần Chiêu Chiêu, chỉ mang theo một gã sai vặt. Đợi nó quen với việc ở bên cạnh , sẽ cho gã sai vặt về.”
Thư Sách
Đằng Thiên Hàn nhất thời nỡ: “Nó... chắc .”
“Đại nhân ngại tự hỏi ý nó.”
Đằng Thiên Hàn cũng cảm thấy thể cố gắng vớt vát một chút, liền trong phòng. Ông thấy Đằng Chiêu vẫn giường La Hán như khi, nhưng bé nghịch quân cờ mà đang trừng mắt Vong Xuyên.
Vong Xuyên cũng sợ , đông tây, thỉnh thoảng hỏi đây là cái gì. Dù Đằng Chiêu trả lời, cô bé vẫn hỏi ngừng.
Đằng Thiên Hàn xuống mặt Đằng Chiêu, hỏi thẳng: “Chiêu Nhi, con bằng lòng bái Bất Cầu đại sư sư phụ, nhập quan tu hành ?”
Đằng Chiêu ông.
“Con bảy tuổi , Đằng Chiêu. Ta chính miệng con trả lời.” Đằng Thiên Hàn mắt bé: “Bái nàng sư phụ, từ nay con chính là tử của nàng, cùng với vi phụ, e rằng sẽ càng khó gặp mặt, càng đến những khác trong gia tộc. Không vi phụ bỏ rơi con, mà là Huyền môn quy củ của Huyền môn, cho dù đoạn tuyệt lục căn, thì cũng sẽ xem nhẹ trần duyên...”
“Con nguyện ý.”
Đằng Thiên Hàn cứng , trong mắt một tia thương cảm.
Đằng Chiêu cụp mắt xuống.
“Con... suy nghĩ thêm một chút ? Nếu theo vi phụ về kinh, cũng sẽ mời những giỏi nhất dạy dỗ con.”
“Ở bên cạnh nàng , an tâm.” Đằng Chiêu dùng câu trả lời ngắn gọn mà đầy sức nặng để từ chối sự gần gũi của cha .
Lòng Đằng Thiên Hàn chua xót, cổ họng nghẹn , bất giác dâng lên một tia tủi .
Phụ tử duyên mỏng.
Tần Lưu Tây sai chút nào. Ông cha bảy năm, đừng là khiến con an tâm, ngay cả chuyện cũng ít. Tần Lưu Tây chỉ dùng vỏn vẹn hai ba ngày đổi lấy một câu "an tâm" của bé.
Sự tương phản quá lớn, thất bại tột cùng.
Đằng Thiên Hàn chịu nổi nữa, dậy: “Vậy... vi phụ tiễn con.”
Ông chật vật ngoài, ngang qua Tần Lưu Tây, còn dừng một chút, ném về phía nàng một ánh mắt.
Ai oán, cam lòng, thương cảm.
Một bộ dạng ảo não vì chính dẫn sói nhà, để nàng tha mất đứa con độc nhất của !
