Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 319: Tiểu tổ tông què đã về rồi
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 06:33:32
    Lượt xem: 6 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lệ Nương hề thuật che mắt bày ảo trận, mà là nàng tình cờ gặp một thầy phù thủy thủy giúp bày trận, tốn ít tiền.
“Mụ phù thủy?” Tần Lưu Tây hỏi: “Bắt ?”
Vương Chính lắc đầu: “Sau khi mụ phù thủy bày trận xong, nhận bạc bỏ trốn, cũng lưu ở phủ thành Thanh Châu. Thanh Lam quan chủ gieo một quẻ, quẻ tượng cho thấy mụ chạy về phương nam.”
Tần Lưu Tây nhướng mày khẽ: “Mụ phù thủy cũng vài phần lanh lợi đấy, một vụ lớn bỏ chạy luôn.”
Đằng Thiên Hàn nhíu mày hỏi: “Với mối quan hệ rộng như của Vương gia các ngươi mà cũng thể bắt mụ phù thủy về ?”
Vương Chính mặt lộ vẻ hổ.
Tần Lưu Tây liền : “Có thể dùng thuật che mắt thể bày ảo trận, chứng tỏ mụ chút thuật pháp. Chưa đến các tiểu thuật pháp khác, chỉ dựa thuật che mắt thôi là thể dễ dàng trốn thoát truy đuổi, huống chi mụ còn bày ảo trận. Cho nên, nếu tinh thông thuật Huyền môn hỗ trợ, bình thường thể đuổi kịp, trừ phi là cao thủ truy bắt cực kỳ xuất sắc, nhờ đó mới truy tìm tung tích của mụ .”
“Vậy Thanh Lam quan chủ cũng cách nào ?” Đằng Thiên Hàn hỏi.
“Quan chủ rõ là mụ về phương nam, thì cứ tìm về phương nam. Đương nhiên, sẽ tốn nhiều thời gian hơn một chút, nhưng cũng tìm , trừ phi mụ vĩnh viễn gây án nữa.” Tần Lưu Tây lười nhác : “ loại nếm mùi ngon ngọt, dễ dàng kiếm tiền bạc, tiếp tục gây án thì khó lắm. Mụ phù thủy thường sẽ mời hậu trạch. Nếu thật sự tìm, cứ chú ý những sự việc quỷ dị, xem nhà nào mời phép, đại khái cũng thể tìm .”
Vương Chính : “Loại tà đạo hại , tổ phụ cũng thể để mụ tiếp tục lừa gạt hại bên ngoài, mấy phong thư ngoài nhờ chú ý .”
Đằng Thiên Hàn về phía Tần Lưu Tây: “Đại sư thể tính đó đang ở phương nào ?”
“Không thể.”
Đằng Thiên Hàn: “...” (Giả vờ , ngươi từ chối nhanh quá đấy.)
Tần Lưu Tây chỉ cái chân què của : “Đại nhân, báo ứng Ngũ Tệ Tam Khuyết vẫn khỏi , gần đây tĩnh dưỡng. Ngài yên tâm, nếu gặp loại tà đạo như , tới một đứa đ.á.n.h một đứa, tới hai đứa đ.á.n.h một đôi, nhất định sẽ tru tà giữ đạo, khiến bọn chúng còn đường sống!”
Vương Chính khẽ.
Đằng Thiên Hàn đầy đầu vạch đen.
Tần Lưu Tây với Vương Chính: “Dù nữa, chuyện của ngươi cũng qua , cần hao tổn tinh thần vì nó nữa. Đã đến đây thì cứ đến Thanh Bình Quan kinh mấy ngày, dưỡng thần về chuyên tâm chuẩn cho kỳ thi . Cứ mãi hao tổn tinh thần vì một chuyện, đối với ngươi lợi, ngược lỡ dở tiền đồ.”
Vương Chính vội vàng nghiêm mặt, sửa sang trang phục hành lễ: “Xin đa tạ đại sư chỉ điểm.” Dừng một chút : “Đại sư, ngài vẽ cho thêm hai lá bùa bình an .”
“Đến lúc đó cứ đến Thanh Bình Quan lấy là .”
Vương Chính thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng cảm tạ.
Ánh mắt Đằng Thiên Hàn khẽ lóe lên.
Đêm dần khuya, cả nhóm cùng ăn bữa tối. Tần Lưu Tây liền nghỉ ngơi. Về phần Vương Chính, cùng Đằng Thiên Hàn uống chuyện, bàn luận thêm chút học vấn, đến khuya muộn mới nghỉ ngơi, chuyện cần nhắc tới.
Sáng sớm hôm .
Đoàn Tần Lưu Tây tiếp tục về hướng Li Thành. Gần trưa, họ thành mà thẳng đến Thanh Bình Quan. Khi đến sơn môn, khách hành hương đến dâng hương lục tục xuống núi, nhưng vẫn còn ít đang dạo chơi trong đạo quan.
Thư Sách
Vô Vi nhận tin và chờ ở cổng. Thấy Tần Lưu Tây què chân, dìu xuống xe, một thoáng kinh ngạc, mặt liền tràn đầy vẻ vui sướng khi gặp họa.
(Trời ạ, vị tiểu tổ tông ngày thường kiêu căng ngạo mạn thế mà què chân trở về. Là Thiên Đạo tay trừng phạt ?)
Vô Vi chỉ xông trong đạo quan gào lên vài tiếng để thể hiện sự kích động.
“Vô Vi, thu cái vẻ mặt vui sướng khi gặp họa nén của ngươi , bằng sợ nhịn sẽ đ.á.n.h ngươi đấy.” Tần Lưu Tây âm u lạnh.
Vô Vi lập tức nghiêm mặt, hoảng sợ : “Ngài nhầm , Vô Vi dám?”
Tần Lưu Tây hừ một tiếng.
Vô Vi lập tức vội vàng chạy tới như ch.ó vẫy đuôi, quan tâm hỏi: “Ngài thế ? Vụ việc ở phủ Ninh Châu khó đến , còn thể khiến ngài thương?”
“Ngũ Tệ Tam Khuyết.”
Vô Vi thầm nghĩ trong lòng: (Quả nhiên là vị tay!)
Trên mặt biểu lộ gì, : “Để cõng ngài trong?”
“Bớt ân cần .” Tần Lưu Tây nắm lấy tay : “Dìu là .”
“Vâng ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-319-tieu-to-tong-que-da-ve-roi.html.]
Đằng Thiên Hàn từ phía , càng cảm thấy sư môn phần đáng tin cậy. Nhìn vị lão đạo , trông cũng trầm lắm.
Đoàn thẳng đạo quán. Xích Nguyên lão đạo tin mà đến, thấy Tần Lưu Tây khập khiễng, đuôi lông mày nhảy dựng lên.
“Ngươi ngoài chuyện gì mà trúng Ngũ Tệ Tàn?” Xích Nguyên nàng từ xuống . Cũng may, chỉ là què chân thôi, chuyện gì lớn.
Tần Lưu Tây: “Con thu đồ . Chiêu Chiêu, Vong Xuyên, hai đứa đây.”
Đằng Chiêu cùng tiểu Vong Xuyên bước lên , một trái một bên cạnh nàng.
“Lão nhân là sư phụ của , cũng chính là sư tổ của các ngươi. Cứ nhận mặt , đợi lễ bái sư chính thức hẵng dập đầu với ông .” Tần Lưu Tây .
Đằng Chiêu tiến lên tiên, Vong Xuyên thấy cũng bước theo một bước. Cả hai đồng thời cúi đầu bái Xích Nguyên lão đạo.
“Sư tổ.”
Loảng xoảng.
Thanh Viễn đang bưng một cái khay, thấy hai đứa nhóc, kinh ngạc đến mức rơi cả khay, Tần Lưu Tây: “Không chứ, Bất Cầu sư , ngươi thu đồ , một thu luôn hai đứa ?”
“Có vấn đề gì ?” Tần Lưu Tây chỉ , với hai đồ : “Đây là Thanh Viễn sư thúc của các ngươi, chưởng quản việc vặt trong đạo quan.”
Hai đứa trẻ hướng Thanh Viễn bái lạy.
Vô Vi chen lên, đợi bọn trẻ hành lễ xong, : “Ta, là Vô Vi sư thúc của các ngươi.”
Tần Lưu Tây chắp tay lưng : “Chuyên việc vặt, chủ yếu phụ trách các pháp sự như lập đàn cầu khấn.” (Cộng thêm việc chân thành lừa gạt khách hành hương.)
Vô Vi trừng mắt nàng. (Trước mặt bọn trẻ mà cũng nể mặt chút nào.)
Đợi hai đứa trẻ hành lễ xong, Xích Nguyên lão đạo vuốt râu : “Ngươi thật đúng là, lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng liền kinh ngạc.”
“Dù dạy một đứa cũng là dạy, hai đứa cũng là dạy, còn bớt việc hơn.”
Xích Nguyên lão đạo kỹ tướng mạo hai đứa trẻ. Đằng Chiêu tướng mạo thanh quý, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện chính khí, thể nghịch đồ coi trọng, ắt hẳn là hai duyên. Còn về phần Vong Xuyên...
Ông thấy mặt Vong Xuyên liền sững sờ một chút, nhưng nhanh giãn , ánh mắt lộ vẻ hiểu rõ. (Ra là vì đứa nhỏ mà gặp Ngũ Tệ Tam Khuyết, thảo nào.)
“Vào trong nghỉ ngơi .” Xích Nguyên lão đạo về phía Đằng Thiên Hàn đang , tới, vung phất trần, chắp tay một lễ đạo: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn. Nghịch đồ phép tắc, khiến đại nhân nhịn đau cắt ái.”
Đằng Thiên Hàn đáp một lễ: “Bất Cầu đại sư đạo pháp cao thâm, Chiêu Nhi nếu thể học một chút da lông, cũng là phúc phận của nó.”
Xích Nguyên lão đạo : “Lời của đại nhân là thật lòng chứ?”
Đằng Thiên Hàn khổ, đáp câu hỏi đó, hỏi ngược : “Đại sư và con trai duyên cha con mỏng manh, quan chủ, đúng là như ?”
“Nó dù tính tình , nhưng xem tướng thì từng phán sai bao giờ.”
(Vậy chính là sự thật.)
Vẻ mặt Đằng Thiên Hàn buồn bã, Đằng Chiêu đang theo bên cạnh Tần Lưu Tây, thở dài một . (Cuối cùng vẫn là duyên mỏng mà.)
Bên , Tần Lưu Tây dừng bước, quanh một vòng, vẫy tay với Lão Cừu đang cách đó xa. (Suýt nữa thì quên mất ông .)
