Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 392: Đến lúc làm chủ nhân đau đầu rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:35:46
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên , Tần Lưu Tây thấy Lại chưởng quầy liền lẩn trốn.
“Ngài trốn ? Ngài bản lĩnh thì đừng đây, bằng lão đầu tử cứ đây đợi đến trời tối.” Lại chưởng quầy lập tức “ăn vạ”.
Tần Lưu Tây bất đắc dĩ, đành xuống : “Lão gia ngài một thời gian gặp, tính tình cũng tăng tiến ghê nhỉ.”
Lại chưởng quầy : “Không còn cách nào khác. Ngài cứ lẩn trốn tới, tiểu nhân đành đến tận đây thỉnh ngài.”
Tần Lưu Tây sờ sờ mũi.
Thư Sách
“Dạo gần đây Dưỡng Vinh Hoàn ở các nơi bán chạy, đặc biệt là sắp đến cuối năm, nhiều khách quý đều đang hỏi thuốc. Ngài... là nên luyện thêm t.h.u.ố.c ?” Lại chưởng quầy .
“Trường Sinh điện nay bao giờ kiếm cái tiền cuối năm đó , giờ đổi ?” Tần Lưu Tây liếc mắt qua.
Trường Sinh điện thanh danh lẫy lừng, t.h.u.ố.c , những loại t.h.u.ố.c nổi danh càng lo ế, cho nên cũng giống như mấy tiệm tạp hóa khác tranh thủ kiếm đợt bạc cuối năm. Chỉ là, t.h.u.ố.c như dùng để tặng lễ thì vô cùng hợp lý, cho nên mỗi năm nhu cầu về t.h.u.ố.c chỉ nhiều chứ ít.
Lại chưởng quầy : “Không là đổi, mà là hàng tồn kho sắp hết . Người khác tới mua thuốc, chúng thể thoái thác hết hàng, nhưng đơn t.h.u.ố.c do ngài kê, dùng t.h.u.ố.c , chúng nào dám ? Cho dù tổng tiệm ở đây còn, cũng từ chi nhánh khác điều về.”
, Trường Sinh điện nổi danh như , nhưng tổng tiệm đặt ở cái thành nhỏ Li Thành .
Tần Lưu Tây đưa ngón tay chỉ chỉ ông : “Ta gần đây cũng định luyện thuốc. Lát nữa ông đem tất cả d.ư.ợ.c liệu đưa đến chỗ . khi nào luyện xong thì dám bảo đảm .”
Nàng lấy giấy bút , liệt kê một danh sách đưa qua: “Những d.ư.ợ.c liệu , ông chuẩn cho .”
Lại chưởng quầy thấy, thấy trong đơn còn Nguyệt Linh Thảo, khỏi kinh hãi: “Ngài... ngài định luyện t.h.u.ố.c mới ?”
“Đừng nghĩ nhiều. Thuốc t.h.u.ố.c dưỡng sinh bình thường. Ta việc trọng dụng, sẽ nhiều . Hơn nữa d.ư.ợ.c liệu cần dùng cũng hiếm , thể nào luyện chế lượng lớn . Ta còn gửi tin cho chủ nhân của ông, bảo mang về cho vài thứ nữa.” Tần Lưu Tây .
Lại chưởng quầy kinh ngạc: “Chủ nhân... sắp về ạ?”
“Thương thế dưỡng , cũng nên trở về thôi.”
Lại chưởng quầy bỗng nhiên vui mừng, xoa xoa hai tay. Tốt quá ! Chủ nhân trở về, gánh nặng thúc giục t.h.u.ố.c thang thể đẩy qua cho ngài . Ông sợ đấu khẩu với vị tiểu tổ tông lắm . Cũng đến lúc chủ nhân đau đầu .
Tần Lưu Tây chợt nhớ một chuyện. Nàng hứa một cánh tay giả cho lão binh tên Lão Cừu của Vu Khâu Tài, mà quên mất. Cũng tại dạo hết chuyện đến chuyện khác ập tới.
“Cứ quyết định . Ta còn đến tiệm rèn một chuyến.” Tần Lưu Tây bảo Lại chưởng quầy về . Lại chưởng quầy mãn nguyện rời .
Tần Lưu Tây dặn dò Trần Bì và Vạn Sách báo tin cho Tống tướng quân, bảo bọn họ sắp xếp thời gian qua châm cứu, dẫn theo Đằng Chiêu và Vong Xuyên về phía tiệm rèn quen thuộc trong thành.
Tiệm rèn La Ký tồn tại cả trăm năm lịch sử, nhiều đời đều nghề rèn. Đồ vật nhà họ La chỉ bền mà còn tinh xảo. Chỉ cần đưa bản vẽ, họ thể rèn đúng thứ . Nghe tổ tiên còn tử bên dòng dõi của Lỗ Ban, một chút thuật Lỗ Ban, cho nên còn thể rèn một đồ vật cơ quan.
Chỉ là, tuy tay nghề, nhưng một vật phẩm nghiêm cấm, ví dụ như cơ nỏ, bọn họ dám . Ngay cả mũi tên, cũng nhận giấy phê duyệt với lượng nhất định mới dám rèn.
Đương nhiên, công khai dám, chứ nếu đưa đủ bạc, là quen giới thiệu, một thứ quá ảnh hưởng, lén lút cũng xong.
Lúc , trong tiệm rèn, tiếng leng keng vang lên ngớt. Một hán tử chừng bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo ngắn mỏng, đang cầm búa sắt, từng nhát từng nhát rèn khối sắt tay, xem là một cây kéo.
“La đại thúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-392-den-luc-lam-chu-nhan-dau-dau-roi.html.]
Lão La thấy tiếng gọi, ngẩng đầu thấy Tần Lưu Tây, "Ai da" một tiếng: “Tiểu đạo trưởng, ngài tới đây?”
Tần Lưu Tây : “Đến đặt một món đồ. Hôm nay tuyết rơi , mà thúc vẫn mặc áo ngắn thế .”
“Trong lò rèn lửa, lạnh. Ngài còn mặc mỏng hơn kìa.”
“Thúc cứ bận việc của , vẽ cái bản vẽ .” Tần Lưu Tây thành thạo trong tiệm rèn, tìm giấy bút, dựa theo trí nhớ, ghi kích cỡ cánh tay của Lão Cừu, bắt đầu vẽ.
Đằng Chiêu bọn họ tò mò xung quanh. Trên vách tường treo nhiều thành phẩm, đao, kiếm, thậm chí còn cung tên.
Lão La lúc buông việc trong tay, tới xem Tần Lưu Tây vẽ. Ông liền chào hỏi hai đứa trẻ, giới thiệu những thành phẩm , còn cầm một thanh chủy thủ nhỏ xảo đưa cho Đằng Chiêu, còn Vong Xuyên thì một cái ná.
Đằng Chiêu dám nhận, chỉ về phía Tần Lưu Tây. Người vẽ xong bản vẽ, với Lão La: “La đại thúc, cần khách khí, nó còn dùng đến chủy thủ .”
“Đều là đồ chơi nhỏ thôi, cầm phòng cũng . Bọn chúng là...?”
“Là hai tiểu đồ mới thu.” Tần Lưu Tây mỉm với Đằng Chiêu bọn họ: “Nếu là tâm ý của La đại thúc thì cứ cầm chơi . Chỉ là chủy thủ sắc bén, ngày thường cẩn thận một chút.”
Đằng Chiêu lúc mới nhận lấy, nghiêm túc lời cảm tạ Lão La. Vong Xuyên cũng hành lễ.
Lão La thấy bọn trẻ đều xinh xắn như ngọc, thở dài: “Ngài tuổi thu đồ , bọn chúng đều sáng sủa thế , tương lai là một phương cao nhân .”
“Cứ đạo đồng , học bao nhiêu còn xem tạo hóa của chúng.”
“Danh sư xuất cao đồ (Thầy giỏi đào tạo trò giỏi), khẳng định kém .” Lão La bản vẽ của nàng: “Ngài rèn cái gì đây?”
Tần Lưu Tây : “Là một cánh tay giả. Muốn hoạt động tự nhiên, e là thêm chút cơ quan, thêm chút máy móc để thể đặt ám khí.”
Lão La lập tức hứng thú, nhận lấy bản vẽ: “Để xem nào.”
Hai sang một bên, chủ yếu là Tần Lưu Tây cánh tay giả thế nào, thêm cơ quan , để khi sử dụng nặng nề mà vẫn linh hoạt tự nhiên.
Tần Lưu Tây vẽ bản vẽ tinh tế, Lão La cũng ý tưởng của riêng . Hai một hồi tu sửa, chốt phương án chế tạo.
“Lát nữa bảo Trần Bì đưa một ít tinh thiết qua. Chờ khi rèn xong, sẽ tự da bọc , còn liền dựa thúc.”
Lão La vội : “Tinh thiết chỗ cũng , cần ngài mang tới! Khách khí với như chẳng là coi thường ? Nếu ngài, cánh tay của sớm phế , còn thể tiếp tục nghề rèn.”
“Việc nào việc đó. Ta chữa tay cho thúc, thúc cũng trả tiền khám bệnh . Hơn nữa ngài tính , sợ nhất là thiếu nhân quả. Như vầy , tinh thiết thúc cứ lấy ở đây, sẽ trả tiền theo giá cả và tiền công đầy đủ.”
Lão La khách sáo vài câu, thấy nàng vẫn kiên trì, cũng thêm nữa, chỉ nghĩ đến lúc đó tùy tiện thu một ít là .
Tần Lưu Tây cùng ông chốt thêm mấy chi tiết, thuận tiện bắt mạch bình an cho ông, để một đơn t.h.u.ố.c dưỡng mùa đông giá rẻ, lúc mới cáo từ rời .
Rời khỏi tiệm rèn, Tần Lưu Tây nghĩ nghĩ, dẫn hai tiểu đồ đến cửa hàng mứt quả mới mở của Tần gia.
Nói , cửa hàng từ lúc bàn bạc cho tới khi khai trương, nàng một cũng từng ghé qua. Dù trời cũng còn tối, xem thử.
Chỉ là, đến cửa hàng mứt quả, thấy mấy tên du côn lưu manh đang chặn ở cửa, lời thô tục cợt nhả, trong tay còn cầm một vốc mứt quả nhai nhồm nhoàm.
Mặt Tần Lưu Tây sa sầm xuống.