Nhất Thiên chăm chú quả trứng bàn đến rối xù đầu óc.
Đây là cái thứ thể đẻ ? bằng cách nào!?
Cậu ngã lên chiếc ghế dài, thở dài nhớ sự việc tối qua.
Nhất Thiên đang vui vẻ lượn lờ trong hồ nước, ngừng ngâm nga giai điệu dành cho Lục Hoà. Hắn thành hồ đến mơ màng.
Ngay khi kết thúc giai điệu liền vỗ tay khen .
- Em vẫn luôn hát như .
Cậu nhướn lên .
- Khì khì, khen nha.
Cậu định nhấc lên sàn liền can ngăn.
- Em ở yên đấy!
Cậu ngơ ngác , tiếp tục .
- Ha~ bao nhiêu thì em mới nhớ đây? Em cần lấy quần khi định biến đuôi thành chân chứ!
Cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý với , đúng đó luôn như nhưng sống như cá bao lâu nay quên mất điều đó một chút thôi.
Cậu chột rũ mi xuống.
- Em nhớ mà..
Hắn búng lên trán .
- Em nhớ.
Cậu phụng phịu phản bác nhưng bất thành, phì ẵm đưa phòng tắm đặt xuống bên trong bồn.
- Được , em hãy biến đuôi thành chân .
Cậu ngoan ngoãn lời .
- Em biến xong .
Hắn hôn lên trán ẵm mặc lên bộ đồ ngủ.
- Em mặc đồ.
Lục Hoà: Em mặc sợ rằng sẽ phát điên mà vồ lấy em mất.
Hắn bế về phòng chung của cả hai nhẹ nhàng thả lên giường, cùng cứ thế ôm ngủ tới sáng.
Quay về thực tại, Nhất Thiên thật sự hiểu, chỉ đơn giản là hôn thôi cũng thể đẻ ?
Cậu cuồng trong mơ hồ mà chạy loạn khắp biệt thự, hết căn bếp kiếm đồ ăn thì cào lên bàn ghế để giảm bớt sự lắng lo.
Lục Hoà lúc ở quân khu vẫn những gì đang ở nhà mà bù đầu giải quyết văn kiện, sắp khùng văn kiện thật sự quá nhiều cách nào nhanh với Tiểu Thiên của ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/phien-ngoai-2-trung.html.]
Nhất Thiên khó chịu mà chạy khu vườn ngắt hoa bứt lạ đến loạn xạ.
Cái cảm giác bực bội quá!
Cậu quậy phá đến mệt nhừ mà trực tiếp nhảy xuống hồ ngủ một giấc.
Mãi đến trưa Lục Hoà mới chịu khó lết từ quân khu về với , tung tăng phòng chờ đợi sự đón mừng của thì nhận sự trống vắng của căn phòng đến lạ lùng, hoang mang.
Tại cái cảnh quen thuộc như thế?
Hắn ngẫm nghĩ liền sợ hãi mà chạy gọi tên , đúng giống đột nhiên biến mất.
- Tiểu Thiên, em đang ở ? Nghe thì trả lời , Tiểu Thiên!
Cậu lúc ồn mà tỉnh dậy lên thành hồ.
- Em ở ngoài vườn đây..
Cậu ngáp, chạy từ trong nhà ôm chầm lấy .
- Em đừng doạ như thế nữa.
Cậu vẫn chuyện gì nhưng vẫn ôm vỗ về, giọng điệu mang chút nũng nịu.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
- Em doạ nữa, ẵm em ăn , em đói sắp c.h.ế.t .
Hắn ôm lên đưa phòng tắm đồ mới về khu vườn ăn trưa, đang vui vẻ lắc lư đôi chân thì máy bưng lên một dĩa trứng to khủng khiếp, hốt hoảng.
- Quả trứng lấy ở !?
Hắn khó hiểu .
- Ở chiếc bàn nơi bãi chiến trường do em gây đó.
Cậu sợ hãi đến hồn tan phách lạc, con kịp nở c.h.ế.t thế còn c.h.ế.t trong chính tay cha của ..
Một tiếng rầm vang lên, chẳng xa lạ gì chỉ đơn giản là ngã từ ghế xuống đất bất động. Hắn trông thấy liền lớn.
- Haha, em cần phản ứng thái quá như . Quả trứng đó là của một loại tinh thú, cố tình mua nó về để bồi bổ em.
Cậu hồn ngước mắt lên .
- Vậy tại để nó trong chăn của em?
Hắn mỉm .
- Vì xem biểu cảm đáng yêu của em.
Cậu xong liền tức giận lưng về phía .
- Anh ngốc nghếch, em thích !
Hắn hình, Tiểu Thiên ghét nữa ..
Lục Hoà thở dài, nuôi cá khó khăn, nuôi vợ còn nhỏ càng khó khăn hơn.