2.
Tiêu phủ  ở Lê Châu, cách Vân Kinh mấy trăm dặm.
Ta từng nghĩ, rời xa Vân Kinh, rời xa Mặc Nghiêu, cũng là chuyện .
Ít nhất, trong quãng đời sống  ,     bất kỳ dây dưa gì với  nữa.
Nào ngờ Hoàng đế    Tiêu Ninh Từ  chỉ c/h/ế/t  sống , mà căn bệnh nhiều năm qua cũng  dấu hiệu thuyên giảm, liền lập tức triệu Tiêu Quốc công hồi kinh, trở  triều đình.
Năm xưa Quốc công từ quan cũng là vì nữ nhi bệnh nặng. Nay nữ nhi  bình phục, ông tự nhiên  còn cớ ở  Lê Châu tịnh dưỡng.
Thế là  năm thứ ba  cái c/h/ế/t của ,   một  nữa  về Vân Kinh.
Ta  còn ký ức về quãng thời gian  cô hồn, nhưng   thể cảm nhận  sự trôi qua của thời gian.
Ba năm  dài, cũng chẳng ngắn.
Hận  yêu, đều  phai nhạt.
Cơn phong hàn   đối với  mà ,  như một trận mưa đúng lúc.
Cuối cùng    đến  Phủ Tầm Dương Hầu.
Tiêu phu nhân và nha    , lúc trở về sắc mặt vô cùng khó coi.
Ta hỏi nguyên do, bà càng tức giận đến nỗi  kiềm :
“Con    thể gả cho một gã góa vợ?”
Phu nhân kể, Mặc lão phu nhân  khi gặp bà liền bóng gió dò hỏi   từng hứa hôn  .
Khi   đáp án phủ định, bà  liền thao thao bất tuyệt khen ngợi Mặc Nghiêu.
Giữa buổi tiệc, còn dẫn bà đến gặp . Không ngờ Mặc Nghiêu thấy bà  chẳng  chút cung kính, thậm chí còn ve vãn tiểu   mặt bà!
Nghe đến đây,  cũng thấy ngạc nhiên.
Mặc Nghiêu vốn là  lễ nghĩa chu ,    thể vô lễ đến mức ?
Nếu   tái hôn, thì    hẳn  thể là Tô Dạng Nguyệt, bởi Mặc Nghiêu từng , “ đời  chỉ  Tô Dạng Nguyệt xứng  thê tử của .”
Phu nhân vẫn còn giận  nguôi.
Ta đại khái hiểu bà đang giận điều gì.
Tiêu Quốc công là cữu cữu ruột của Hoàng đế, từng phụ tá mấy đời quân vương, quyền thế và địa vị chẳng  thứ một tiểu Hầu gia  thể so bì.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dan-ninh-yclx/2.html.]
Huống hồ Mặc Nghiêu  từng  vợ, giờ  nạp  ân ái,   mà còn để mắt đến ái nữ độc nhất của Tiêu Quốc công.
Nói nhẹ là xem thường,  nặng là sỉ nhục.
“Từ Nhi, Mặc Tiểu Hầu gia tuy dung mạo xuất chúng, nhưng tuyệt đối   lương phối của nữ tử.” Phu nhân Tiêu khuyên nhủ bằng giọng hết sức chân thành:
“Con đừng để  ngoài  lời đường mật mê hoặc.”
Điều  khiến  bất giác cảm thấy tò mò, bèn hỏi:
“Sao mẫu    ?”
Phu nhân thở dài:
“Kinh thành  ai ai cũng ca tụng  si tình.  nếu  thực sự yêu thương  vợ  khuất,   thể để   đàm tiếu nàng ‘dựa ơn báo đáp’?"
"Huống hồ vị cô nương   cứu mạng . Đừng  nàng   Hầu phu nhân, cho dù  lấy mạng trả cũng  quá đáng."
"Ấy  mà đêm tân hôn  chẳng buồn vén khăn cưới, để thiên hạ chê  nàng. Đến khi   c/h/ế/t ,   vẻ tình thâm."
"Theo  thấy,  như thế, ích kỷ vô tình đến tột cùng.”
Thì  kẻ trong cuộc mù quáng, còn  ngoài chỉ cần  qua  rõ.
Điều  mất bốn năm để nhận , thiên hạ chỉ cần một lời đồn  tỏ tường.
Không    vì   chuyện cũ  .
Đêm ,  mơ một giấc mơ.
Trong mơ, đêm tối nặng nề, tuyết rơi mịt mù.
Mặc Nghiêu cõng t/h/i t/h/ể  còn  thở của , chạy khắp các y quán trong thành Vân Kinh, gọi tên  hết   đến  khác.
Trên nền tuyết tĩnh lặng là vô  dấu chân hỗn loạn.
Hắn gõ cửa cầu cứu, giọng  khẩn thiết vang vọng khắp ngõ phố:
“Cứu lấy thê tử của !”
Tỉnh dậy, lòng  như còn vương trong giấc mơ,  phần hoang mang thất thần.
Ngô Hoa bước , cắm mấy cành mai  lọ,    kể những chuyện dở  dở   xảy  trong thành hôm nay.
Mọi chuyện ngày xưa…
Dường như chỉ là một giấc mộng hoàng lương.