20.
Một ngày  khi hành hình, Mặc Nghiêu trốn thoát khỏi ngục.
Ta cứ nghĩ   đánh cược  cuối để giành lấy đường sống,  ngờ  là tìm đến .
Hắn xông  Tế Thế Đường giữa thanh thiên bạch nhật, thừa lúc hỗn loạn mà bắt cóc .
“Tô Dạng Nguyệt  ?”
Mặc Nghiêu đầu tóc rối bù, quần áo rách rưới, bộ dạng thê thảm đến cực điểm, ngay cả áo tù cũng thủng lỗ chỗ.
Một tháng  thôi,  còn là kẻ ngạo nghễ   vạn .
Hắn đưa  đến một túp lều tranh   ở , dùng một mảnh sứ vỡ kê lên cổ  mà uy hiếp:
“Nói ngay nàng  ở ! Không thì  g/i/ế/t ngươi!”
“Ngươi  hành hạ nàng  đến mức đó, giờ còn tìm nàng   gì?”
Ta thật sự  hiểu, tại  Mặc Nghiêu   vẻ như  tìm Tô Dạng Nguyệt để… cùng c/h/ế/t?
“Nàng  đáng chết!” Mặc Nghiêu  lạnh, mảnh sứ đ.â.m  da thịt , “Nàng   chuộc tội cho Ninh Nhi! Ta sắp c/h/ế/t , nàng  cũng đừng hòng sống yên  đời !
Dù xuống địa ngục,  cũng  khiến nàng  quỳ lạy ba bước một   mặt Ninh Nhi, cầu xin tha thứ!”
Ninh Nhi, Ninh Nhi,  thật chán ngán.
“Mặc Nghiêu, ngươi bắt Tô Dạng Nguyệt chuộc tội… Vậy chính ngươi  cần xin nàng  tha thứ ?”
Đây là điều  vẫn luôn  hỏi .
“Chẳng  chính ngươi  buông tay Từ Dẫn Ninh ? Người đưa  lựa chọn là ngươi, tại   giả vờ đổ tội cho  khác?”
Tô Dạng Nguyệt là một, Tạ Giản cũng thế.
Kẻ  mang tội thì luôn day dứt, kẻ  tội thì luôn tìm cách trốn tránh.
Hắn bóp méo sự thật, khiến Tạ Giản tưởng rằng  c/h/ế/t là vì .
Hắn giả nhân giả nghĩa, hành hạ Tô Dạng Nguyệt, đổ hết sai lầm lên đầu nữ nhân.
Mặc Nghiêu mắt đỏ ngầu vì tức, nhưng   hề ngừng khiêu khích:
“Ngươi tưởng giữa ngươi và Từ Dẫn Ninh  vấn đề là vì Tô Dạng Nguyệt ?
Đừng diễn tuồng si tình nữa. Nếu năm đó   cứu   Tô Dạng Nguyệt, thì Từ Dẫn Ninh cũng sẽ  ngươi giam cầm và hành hạ.
Ngươi  yêu ai cả, ngươi chỉ yêu chính bản   mà thôi.”
“Đủ !”
Mặc Nghiêu hét lớn, lao tới bóp cổ :
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dan-ninh-yclx/22.html.]
“Ngươi  cái gì! Ninh Nhi yêu  nhất! Nàng  sẽ  trách  ! Nàng  sẽ hiểu cho , nàng  sẽ tha thứ cho !”
Hắn điên thật .
Ta cố gắng gỡ tay  , bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Ta  rắc hoắc hương  đường ,  của Tế Thế Đường thấy   bắt  thể  báo quan, huống chi  khi Mặc Nghiêu vượt ngục, khắp phố phường đều  binh lính tuần tra…
Cánh cửa túp lều  đá văng, Tạ Giản xông , một đ.ấ.m đánh Mặc Nghiêu ngã lăn  đất.
Tạ Giản vốn là  chịu trách nhiệm áp giải Mặc Nghiêu,  khi   trốn ngục thì lập tức lùng sục khắp thành.
“Nàng   chứ?”
Tạ Giản lo lắng kiểm tra  từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng  ở vết thương do mảnh sứ cứa  cổ .
Một đ.ấ.m nữa giáng xuống mặt Mặc Nghiêu.
Mặc Nghiêu  đánh đến choáng váng, khi tỉnh  thấy Tạ Giản đang dùng khăn tay lau m/á/u cho  thì phá lên  điên dại:
“Ninh Nhi, nàng thấy ! Tạ Giản   lòng ! Hắn từng thề trọn đời  cưới vì nàng, cuối cùng cũng yêu  khác!”
“Tạ Giản! Năm xưa  từng cưới nàng   ngươi, giờ  cũng sẽ là kẻ gặp  nàng   ngươi!”
Lời  dứt, Mặc Nghiêu lập tức nhặt mảnh sứ  đất lên, đ.â.m mạnh  động mạch.
M/á/u phun tung tóe lên cả một mảng tường.
Hắn ngả   , vẻ mặt an nhàn như  giải thoát, khẽ thở dài:
“Ninh Nhi… cuối cùng  cũng  thể xuống gặp nàng và đứa trẻ … Lần , ba chúng  sẽ mãi mãi bên …”
Người  thường , lời của kẻ sắp c/h/ế/t thường thiện lương.
Những lời  của Mặc Nghiêu,  lẽ là thật lòng.
   thể chấp nhận việc  c/h/ế/t một cách tự cho là tiêu sái như thế.
“Ngươi sẽ  gặp  nàng  .”
Ta  m/á/u  trào  đỏ cả một nền đất.
“Mặc Nghiêu,   trở về từ lâu .”
Đôi mắt vốn  nhắm chặt bỗng mở to, tràn ngập nỗi tuyệt vọng khó tin.
Hắn há miệng, cố phát  âm thanh, nhưng cuối cùng  chẳng thể  nên lời, chỉ  thể trừng mắt, bất động mà  .
“Ta từng  với ngươi , Mặc Nghiêu…”
Ta ghé sát bên tai , lặp  câu  từng  ba năm :
“Ta hận ngươi đến c/h/ế/t.”