7.
Tuy  là chuyện  qua, nhưng  thật sự  nhớ  từng  qua  gì với Tạ Giản.
Lời đồn trong kinh thành thì mỗi  một kiểu,   là giống .
Dù trong đó chỉ  một phần nhỏ là thật, ít nhất  cũng  thể dựa  đó mà tìm  chút manh mối.
Ta vốn  tán thành chuyện Hoàng thượng và Hoàng hậu bức hôn, nhưng  thật lòng hy vọng   thể buông bỏ quá khứ.
Tuổi xuân tươi , vì cớ gì   một   khuất giam hãm lòng ?
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Khi Hoàng hậu dẫn  đến,  đang  đợi trong đình ở hậu viện.
Tạ Giản trông như chẳng hề cam tâm, nhưng mệnh lệnh của Hoàng hậu  thể cãi, nên  đành miễn cưỡng  xuống  mặt .
“Tạ tướng quân, Bổn cung tin rằng,  khi  xong lời của Tiêu tiểu thư, ngươi sẽ đổi ý.”
Trước khi , Hoàng hậu còn kín đáo đưa cho  một ánh mắt đầy hàm ý.
  nào dám chắc   thể khuyên  ?
Tạ Giản giữ bộ mặt lạnh băng,   nửa lời.
So với hình ảnh công tử trắng trẻo thư sinh trong ấn tượng  ,  bây giờ càng thêm phần cứng cỏi và trưởng thành.
Chúng  cứ thế đối diện ,  khí như đông đặc , chỉ còn  sự lúng túng và ngột ngạt.
“Thật sự là c/h/ế/t  sống  ?”
Không  qua bao lâu, Tạ Giản mới lạnh lùng thốt một câu.
“Tướng quân hỏi  là  ý gì?”
“Ta từng  rằng,  những  rơi  trạng thái giả c/h/ế/t, mạch ngừng đập,  thể ngưng hoạt động, nhưng một lúc    thể sống .”
Giả c/h/ế/t… Ta từng  đến trong sách y.
Không ngờ Tạ Giản cũng  đến điều đó.
“  nghĩ    như thế.”
Ta  thể  thật rằng  là “mượn xác  hồn”, chỉ đành đáp:
“Trước khi ý thức biến mất  ,  thực sự cảm giác  linh hồn  đang thoát khỏi thể xác.”
Tạ Giản khẽ sững , rốt cuộc cũng ngẩng đầu  .
“Trước khi c/h/ế/t,  đau ?”Hắn hỏi.
“Không  cảm giác gì.”
Kỳ thực…  đau.
  đoán,  chỉ   liệu Từ Dẫn Ninh    thanh thản  , nên  bèn  dối.
Không ngờ   khẽ , nụ  chẳng rõ ý gì:
“Tiêu tiểu thư,  cũng từng cận kề cái c/h/ế/t… Cảm giác  tuyệt đối   là ‘ cảm giác gì’.
Nếu ngươi định dùng lời đó để khuyên  buông bỏ, thì khỏi cần phí công.”
Ánh mắt Tạ Giản dần trầm , nghiêng đầu né tránh ánh  của .
Hóa  nãy giờ… chỉ là đang thử .
“Vậy nên…  trong lòng tướng quân, thật sự là Từ tiểu thư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dan-ninh-yclx/7.html.]
Tạ Giản  trả lời.
 vẻ mặt của …  là ngầm thừa nhận.
Khó tin thật.
“Người  khuất thì   , kẻ còn sống vẫn  bước tiếp. Nếu Từ tiểu thư ở  suối vàng  linh thiêng, hẳn cũng  mong tướng quân cứ mãi chìm trong quá khứ,  thể tiến về phía .”
Có  còn nhớ đến  đến tận bây giờ,   thấy đủ mãn nguyện .
Chẳng cần ai  khổ vì  thêm nữa.
“Làm  ngươi  nàng  nghĩ gì?”
Tạ Giản cụp mắt xuống, lời  thì thầm, chẳng rõ  cho  ,   cho chính :
“Nàng  hẳn là hận  đến c/h/ế/t…”
Ta… hận ngươi ư?
“Nàng  hận ngài điều gì?”
“Nàng   mất nhiều năm,  mà   khiến thanh danh nàng   bôi nhọ…”
À, thì  là vì chuyện lời đồn trong kinh thành gần đây.
“Sao  trách ngài ? Chẳng  là do nàng  mù mắt chọn nhầm phu quân ?”
Ta buột miệng thốt , nhưng Tạ Giản  vội ngắt lời, giọng đầy kích động:
“Không  nhục mạ nàng !”
Ta dở  dở :
“Ta  lỡ lời.  chuyện  thực sự chẳng liên quan đến ngài. Rõ ràng chính là vị Mặc Tiểu Hầu gia  tự   . Là   coi trọng danh phận của   mất. Ngài cần gì  đổ hết  về ?”
Tạ Giản im lặng, nhưng giữa hàng lông mày  ẩn chứa một nỗi đau  thể gột rửa.
Người như thế, một khi  cố chấp, thì lời khuyên khuyên đến mấy cũng vô ích.
Có lẽ…   Tạ Giản còn cất giữ những điều   .
 với  phận hiện tại của ,  cũng chẳng còn tư cách để hỏi.
“Tạ tướng quân, ngài từng  về sông Vong Xuyên ?” Ta khẽ hỏi.
“Tương truyền, sông Vong Xuyên  giữa đường Hoàng Tuyền và Âm Phủ. Linh hồn  c/h/ế/t  vượt qua sông  mới  thể bước  luân hồi.”
Tạ Giản  hiểu vì    nhắc đến chuyện , chỉ ngơ ngác  .
“Trên sông Vong Xuyên còn  một cây cầu, gọi là cầu Nại Hà. Trên cầu  một bà lão tên Mạnh Bà, chuyên nấu canh Mạnh Bà, ai  qua cầu, đều  uống bát canh  để quên  kiếp . Tướng quân   tại  ?”
“Tại ?”
Ta khẽ mỉm , :
“Vì chiếc thuyền   thể chở nổi. Yêu – hận – tình – thù đều là những gánh nặng, mà sông Vong Xuyên  chỗ nông chỗ sâu, nếu  buông bỏ hết thảy những vướng mắc nơi trần thế, thì chẳng khác nào vác đá  thuyền,  kịp đến bờ  chìm mất .”
Tạ Giản trầm tư giây lát,  hỏi :
“Tiểu thư   gì?”
Ta thu  nụ , từng chữ từng lời chậm rãi vang lên:
“Nếu… nỗi vương vấn của  sống cũng nặng như thế thì ?”