Ngôi nhà của họ Khương là một ngôi nhà kiểu Pháp điển hình, mái nhà cao vút. Phòng ngủ tầng hai tuy một đầu cửa  khóa, nhưng đầu   cửa sổ lớn thông  ban công, chỉ cần leo qua lan can sơn trắng, đẩy cửa mở là  thể  lên.
Chỉ  điều, từ ban công xuống bãi cỏ còn    năm sáu mét, nếu nhảy xuống thì chắc chắn gãy tay gãy chân,  từ đây trốn thoát là  khả thi.
Mỗi bước mỗi xa
Không chỉ như thế,  lầu còn đậu một chiếc xe. Đã  yên  lâu,  lẽ là Liêu Hải Bình  cử  trông coi.
Khương Tố Oánh  bên cửa sổ   một lúc, cuối cùng  từ bỏ.
Cô    xuống bàn, mở nắp bút bi. Một lát , hàng chữ nhỏ xinh hiện lên  giấy, mực còn ướt sũng,  thổi một hồi lâu mới khô. Sau đó cô gấp giấy , xếp thành một mảnh nhỏ, nhét  phong thư.
Còn  cũng chỉ  chờ.
Gần đến lúc mặt trời lặn, khóa cửa phòng ngủ kêu một tiếng. Tiếp theo là tiếng cọt kẹt, cửa  mở  một khe hẹp. Vú nuôi bưng khay thức ăn từ bên ngoài , thì thầm : “Cô ba, đến giờ ăn .”
Khương Tố Oánh  định  dậy, v.ú nuôi vội vàng gọi cô : “Ông chủ    cho cô  lung tung, bữa tối sẽ ăn trong phòng.”
Trên khay  vài chiếc bánh bao thịt, cái nào cũng mỏng vỏ, nhiều nhân, thơm phức. Rõ ràng ông Khương   ý định để Khương Tố Oánh đói, bữa ăn cũng  tồi.
Khương Tố Oánh   thời gian để ăn, đưa tay đưa phong bì  bàn cho v.ú nuôi: “Con  thể  ngoài, phiền v.ú giúp con.”
“Bức thư  gửi cho ai?”
“Trương Hoài Cẩn.” Suy nghĩ một hồi, hiện tại chỉ   là  thể giúp đỡ.
Vú nuôi  đến cái tên , lập tức vẫy tay,  dám nhận: “Không , cô  hứa hôn với Nhị gia,    thể  liên quan đến một  đàn ông khác?”
“Không  liên quan, mà  vẫn còn điều   với  …”
“Tổ tông của  ơi, cô đừng   loạn nữa, cứ ở yên hai ngày   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dan-quoc-phong-cot/chuong-36.html.]
Thấy  thể thuyết phục  v.ú nuôi, Khương Tố Oánh cũng câm miệng: “Được.”
Nói xong, cô  xuống ghế bên bàn,   yên tĩnh. Ánh đèn bàn chiếu sáng một nửa gương mặt cô, tạo  một vòng bóng tối ảm đạm. Áo quần treo  vai, gầy gò đáng thương, mang vẻ “  uất ức nhưng   .”
Vú nuôi  nhượng bộ: “Cô ba, cô đừng  khó .”
“Vú Trương,  đôi khi con thật sự nghịch ngợm, nhưng  bao giờ nghĩ đến việc  khó vú.” Sau một hồi, Khương Tố Oánh lên tiếng, “ chỉ  hiểu, tại  rõ ràng   gì sai, mà    đối xử với  như .”
Vú nuôi vốn  ủng hộ ông chủ — cô ba cần   quản giáo, nếu  tính tình quá hoang dã,   sẽ  chịu khổ.
 khi thấy Khương Tố Oánh trong tình trạng , bà   cảm thấy   thể   quá nặng. Quản giáo cũng   theo cách , ông chủ  phần vội vàng,   thể một lời  hợp  nhốt ?
Nhìn cô ba xem, mới chỉ nửa ngày, mà  như hoa héo, sắp tàn .
Vú nuôi  đau lòng, nhưng việc  bà   thể quyết định, chỉ  thể lục lọi tìm lời an ủi: “Việc hứa hôn mà ông chủ  đồng ý, chắc chắn là  . Làm cha  sẽ  hại con gái, cô ba cứ yên tâm.”
Khương Tố Oánh  thể yên tâm: “ và Liêu Hải Bình    mấy câu,   thể kết hôn như ,   vui.” Có lẽ vì từ nhỏ   cha  quản lý,  lớn lên trong nền văn minh bên ngoài, cô   phục.
Vú nuôi thở dài: “Bây giờ còn  gì đến việc gặp mặt, tính cách. Ngày xưa  khi kết hôn ai  gặp ai , chỉ cần đổi  canh, nhắm mắt mở mắt  là gả.”
Khương Tố Oánh thì thào: “   thích  .”
Ân sinh  bằng ân dưỡng, v.ú nuôi là nửa   của cô. Nói chuyện tâm sự với ,   gì   hổ.
“Thích   thích, ngày tháng vẫn trôi qua từng ngày. Khi  kết hôn,  mở khăn che mặt  thấy chồng , còn  dọa một trận —  thấy  mặt ai  cái nốt ruồi lớn như !”
“Sau đó thì ?”
“Sau đó  mãi cũng quen, nốt ruồi cũng thấy thuận mắt hơn. Ông   bệnh c.h.ế.t bao nhiêu năm , thỉnh thoảng  còn mơ thấy ông . Liêu Nhị gia ít nhất còn  dáng vẻ, là một    trai. Bây giờ  thích,   tìm hiểu thêm,  thể sẽ thích cũng nên?”