Mưa liên tục hai ngày, trời cuối cùng cũng quang đãng.
Trong Ngự Dược Viện, Thạch Xương Bồ mang thuốc ẩm phơi nắng, còn bản thì ghế cửa viện đánh cờ.
Công việc ở Ngự Dược Viện bận rộn bằng ở Y Quan Viện, nhưng cũng thể là nhàn rỗi. Tuy nhiên, đối với chí hướng, chỉ qua ngày đoạn tháng thì đây là một chức vụ .
Thạch Xương Bồ Ngự Dược Viện từ hai mươi năm , trong nháy mắt hai mươi năm trôi qua, đồng liêu bên cạnh hoặc thăng tiến leo lên, hoặc leo đến giữa chừng thì ngã chết, chỉ một ông vẫn định, xu hướng chức Y Chính đến thiên hoang địa lão thôi.
Cấp thường giận dữ mắng ông, Ngự Dược Viện cũng giống Y Quan Viện, chỉ cần quý nhân để mắt, tiền đồ đầy. Lạ ông cung nhiều năm, đừng quý nhân để mắt, ngay cả một lời khen cũng , phát huy cực hạn hai chữ "bình thường".
Mỗi cấp mắng, Thạch Xương Bồ bề ngoài , bộ dạng tự trách sâu sắc, trong lòng đảo mắt trắng dã.
Bọn họ thì hiểu cái gì?
Ngự Dược Viện với Y Quan Viện bên cạnh, trong đó kẻ nào cũng bệnh. Hôm nay sáu lọ thuốc, ngày mai bảy lọ. Hôm nay vì nghĩ phương thuốc bồi bổ cho quý nhân mà thức đến giờ Tý, ngày mai đến giờ Sửu nghỉ.
Cuối cùng những kẻ ganh đua thể suy sụp, tuổi còn trẻ bạc cả đầu, chỉ để lợi cho những quý nhân cao cao tại thượng trong cung, chỉ để quý nhân một câu "Coi trọng".
Hừ.
Thạch Xương Bồ khinh thường nhạt.
Dù bổng lộc dư dả cho lắm, nhưng bản cũng chẳng tiêu tốn mấy đồng. Làm việc gì cũng , khác kỳ vọng gì ở , nên cũng cần ép cố gắng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Cuộc sống mà, cứ qua loa cho xong.
Thạch Xương Bồ trở , tìm một tư thế thoải mái ánh nắng, mắt còn kịp nhắm thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng: "Xương Bồ!"
Hắn giật dậy: "Viện sử đại nhân."
Người đến là Viện sử Khâu Hợp của Ngự Dược Viện.
Khâu Hợp ngoài lục tuần, khi chạy râu mép và lông mày bạc phơ của ông rung rinh, Thạch Xương Bồ lo sợ bộ xương già sẽ rã trong lúc chạy, vội vàng dậy đón: "Viện sử đại nhân là..."
"Nhất Mộng đan…" - vị Viện sử già nắm lấy cánh tay ông để vững , thở hổn hển mở lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-139-ban-thuong-1.html.]
Thạch Xương Bồ thầm nghĩ, quả nhiên, đến nữa .
Mỗi năm xong Nhất Mộng đan gửi đến chỗ Nhu phi nương nương, chẳng bao lâu chắc chắn sẽ trong cung Nhu phi mắng một trận, ngoài những lời như thuốc hiệu quả, lượng viên thuốc đủ, Ngự Dược Viện một lũ vô dụng chỉ ăn , sớm muộn gì cũng đuổi khỏi cung.
May mà qua những năm Thạch Xương Bồ kinh nghiệm đối phó với những lời , cũng nghĩ cách qua loa, đợi Khâu Hợp , liền xắn tay áo cúi đầu tự sám hối .
"Viện sử đại nhân đúng, năm nay Nhất Mộng đan hiệu quả, đều là của ." - Ông nhận , vẻ đặc biệt thành khẩn: "Đều là do , y thuật tầm thường, phụ lòng tin tưởng của Nhu phi nương nương. nguyên liệu Hồng Phương Tự vốn nhiều, dược tính phai nhanh, thật sự khó tìm cách giải quyết. Viện sử yên tâm, hạ quan nhất định sẽ cố gắng nghiên cứu, phấn đấu sang năm tìm cách để giữ dược tính, giúp Nhu phi nương nương giải quyết chứng mất ngủ, phân ưu cho quý nhân."
Khâu Hợp: "Ngươi..."
Thạch Xương Bồ gật đầu: "Vâng , là do , Viện sử đại nhân phạt bổng lộc thì phạt, mắng hạ quan thì mắng, hạ quan dám hai lời."
Khâu Hợp: "Ta..."
Thạch Xương Bồ: " đúng đúng, Viện sử đại nhân ngày ngày lo lắng cho , Xương Bồ thật hổ thẹn, ngài đừng tức giận mà hại đến sức khỏe, cả Ngự Dược Viện đều trông cậy ngài mà."
Vị Viện sử già giậm chân, tức giận : "Ngươi để hết !"
Thạch Xương Bồ lập tức im lặng.
"Vừa trong cung Nhu phi nương nương cử đến, Nhất Mộng đan năm nay ngươi gửi đến công hiệu , đặc biệt ban thưởng.". Khâu Hợp vỗ vai , nụ tràn đầy an ủi, "Xương Bồ , đây còn lo ngươi đủ cầu tiến, ngờ âm thầm cũng nỗ lực. Trời phụ chuẩn , vận may của ngươi đến !"
Thạch Xương Bồ: "Hả?"
Bản dịch đăng kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
Vị Viện sử già dặn dò vài câu, gọi Thạch Xương Bồ cùng nhận thưởng.
Cho đến khi vị cung nữ bên cạnh Nhu phi nương nương rời , Thạch Xương Bồ vẫn cảm thấy mơ hồ, hoảng hốt mấy phần thực.
Trời ơi, đúng là của từ trời rơi xuống, may mắn đến mức khiến kịp trở tay. Tuy nhiên, đối với Thạch Xương Bồ đây hẳn là chuyện , cây cao hứng gió, ông cả đời chỉ mong qua loa một Y chính trong Ngự Dược Viện, ai ngờ đột nhiên Nhu phi nương nương coi trọng, xem kìa, ánh mắt của đồng liêu xung quanh ông lập tức trở nên khác thường, họ thật sự nghĩ ông nửa đêm lén lút dậy nghiên cứu thuốc mới chứ?
Hai mươi năm nỗ lực công cốc trong một phút, tim Thạch Xương Bồ đang rỉ máu.
Rốt cuộc là tên khốn nào hại ông !