ĐĂNG HOA TIẾU - Nữ Tử Cô Độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia Đình - Chương 148: Hắc khuyển 1
Cập nhật lúc: 2025-04-05 07:20:49
Lượt xem: 374
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Đồng trầm ngâm .
Kim Hiển Vinh nắm chặt vạt áo, lưng ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Không vì cải tà quy chính đổi tính tình, mà là ánh mắt của cô gái mỗi khi khác thật quá đáng sợ.
Không ảo giác của Kim Hiển Vinh , nhưng mỗi Lục Đồng về phía eo của , ánh mắt lạnh lùng như đang soi xét, mang theo vẻ khinh thường, khiến cảm giác như nàng đang một miếng thịt lợn chết, đồng thời cân nhắc xem nên chế biến thế nào.
Sĩ diện mà Kim Hiển Vinh luôn tự hào mặt phụ nữ, ánh mắt , vỡ vụn thành trăm mảnh.
Hắn tất nhiên dám để Lục Đồng tự tay đắp thuốc cho , thậm chí dám cởi đai lưng cho nàng kiểm tra, sợ rằng ánh mắt lạnh như băng đó rơi xuống eo , bệnh thể thì khỏi, nhưng rước thêm bệnh tâm lý.
Quả thực đáng.
Lục Đồng đặt bát thuốc đắp qua một bên: "Vậy ."
Kim Hiển Vinh thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đồng hồ nước, : "Kim đại nhân, xin thẳng, hạ quan chuẩn châm cứu."
Kim Hiển Vinh giật , nhanh chóng thẳng , lệnh cho gia nhân trong phòng cởi áo ngoài, để lộ lưng cho Lục Đồng châm cứu.
Nói cũng , kể từ khi Lục Đồng đến châm cứu mấy , tình trạng của Kim Hiển Vinh quả thật chuyển biến hơn.
Mặc dù giờ đây thể gần gũi tiểu , nhưng ít nhất vấn đề nang thận ung giảm bớt, đó cũng là lý do khiến tuân theo lời của Lục Đồng.
Những y quan trong Hàn Lâm Y Quan Viện là phế vật. Nếu nàng thật sự bản lĩnh chữa khỏi bệnh kín của , thì đối xử tử tế với nàng một chút cũng chẳng .
Dù , chuyện còn liên quan đến hạnh phúc cả đời của .
Kim Hiển Vinh nghĩ đến đây thì thấy giọng của Lục Đồng vang lên từ phía : "Kim đại nhân, hạ quan một thỉnh cầu."
Kim Hiển Vinh ngẩn , đó cảm thấy gáy đau, một cây kim vàng từ từ đ.â.m da. Hắn dám nhúc nhích, bèn hỏi: "Lục y quan chuyện gì nhờ?"
"Không giấu gì đại nhân, hạ quan là y quan, ngoài việc điều trị cho ngài, còn chăm sóc sức khỏe cho các cấm vệ ở Phủ Điện Soái. Công việc bận rộn, việc giữa hai nơi quả thật bất tiện."
Lục Đồng rút thêm một cây kim vàng từ mảnh vải nhung, nhẹ nhàng châm huyệt đạo, giọng nhanh chậm tiếp tục:
"Hạ quan bên Hộ Bộ Ti Lễ Phủ, quan viên thường xử lý công việc ở đó. Ti Lễ Phủ cách Phủ Điện Soái chỉ một con phố…"
"… Vậy nên, hạ quan xin phép từ nay thể đến Ti Lễ Phủ để chữa bệnh cho đại nhân, như sẽ tiện lợi hơn, tiết kiệm thời gian ."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Chỉ thôi ?"
Kim Hiển Vinh xong liền : "Được thôi, dù họ cũng đang chữa bệnh nang thận ung, ngươi cứ đến Ti Lễ Phủ mà điều trị."
Hắn vốn chuẩn tinh thần cho việc Lục Đồng sẽ nhân cơ hội đưa yêu cầu khó nhằn, ngờ nàng chỉ tiện lợi hơn một chút.
Những y quan khác thường cũng đến các phủ, các vệ để chữa bệnh, dù căn bệnh mất mặt, nhưng chuyện của thì triều đình ai mà . Chuyện đổ bể, cũng chẳng ngại gì nữa.
Lục Đồng do dự: "Tuy nhiên, trong Ti Lễ Phủ còn những khác. Liệu gây bất tiện, phiền công việc của họ, hoặc ảnh hưởng đến họ ?"
"Chuyện gì chứ? Ngoài thì những chức nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ uống ."
"Vả , nếu là nam tử thì còn cân nhắc xem nguy hiểm , nhưng ngươi là nữ tử yếu đuối, thể ảnh hưởng gì ?"
Kim Hiển Vinh một lòng lấy lòng Lục Đồng, cảm thấy vị y quan xuất dân dã, từng thấy chuyện đời, nên chỉ một việc nhỏ cũng lo lắng quá mức. Vì , lòng tự tôn nam nhi vốn giẫm nát đó bỗng trỗi dậy đôi chút. Hắn vỗ n.g.ự.c : "Chuyện nhỏ, Lục y quan cần để tâm. Từ nay cứ đến Ti Lễ Phủ mà chữa bệnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-148-hac-khuyen-1.html.]
Lục Đồng khẽ đáp: "Được."
Giúp đỡ đối phương một , phô bày sự hào phóng và năng lực của , trái tim tắt lửa của Kim Hiển Vinh một nữa trỗi dậy.
Kim châm từng chiếc một ghim , dần dần cảm giác tê tê, như đàn kiến bò qua, khiến lòng ngứa ngáy.
Thế là : “Lục Y Quan, hôm nay vẫn còn sớm, chi bằng giữa trưa cùng ăn bữa cơm chứ?”
Đáp hắ là giọng lạnh nhạt của Lục Đồng.
“Không cần , hạ quan lát nữa còn đến Phủ Điện Soái đưa thuốc. Đi trễ sợ rằng Bùi Điện Soái vui.”
Nghe ba chữ “Bùi Điện Soái,” Kim Hiển Vinh im bặt.
Một lát , hừ một tiếng, nhỏ giọng : “Bùi Vân Ánh …”
Ánh mắt Lục Đồng khẽ động, tiếp tục động tác tay, cố ý : “Bùi Điện Soái ở địa vị cao, gần gũi dễ gần giống như đại nhân, hạ quan chức vị thấp, dám tùy tiện đắc tội.”
Vì sợ quyền lực của Bùi Vân Ánh, Kim Hiển Vinh tiện gì thêm, nhưng chút tự tôn nam nhi trỗi dậy liền đánh gục, khiến chút giữ thể diện, liền hừ hai tiếng, mở miệng khinh miệt: “Giỏi giang thì gì, còn địa vị cao…”
“Cha ruột ngay cả phu nhân cũng bỏ mặc cứu, chỉ lo lập công, Hoàng Thượng thể thăng quan tiến chức cho ?”
“Có cha bán vợ cầu vinh như , Bùi Vân Ánh thể là hạng …”
Chưa hết câu, Kim Hiển Vinh đột nhiên kêu “úi” một tiếng thảm thiết, khiến các thị nữ trong phòng giật nảy .
“Ngươi cái gì ?!”
“Kim châm chỉ là cảm giác bình thường, đại nhân đừng cử động lung tung.” Lục Đồng bình thản rút một cây kim khác, nhắm ngay huyệt vị mà cắm xuống.
“Úi——”
“Đại nhân yên, cắm sai huyệt vị thì .”
“……”
“Đừng kêu nữa, đại nhân.”
Lần châm cứu còn lâu và đau hơn những .
Đợi đến khi ánh mặt trời di chuyển đến giữa khe cửa, Lục Đồng mới thu cây kim cuối cùng, Kim Hiển Vinh ướt sũng như vớt từ nước lên.
Hắn thị nữ đỡ lên giường, sắc mặt tái nhợt, Lục Đồng, thở yếu ớt mở lời: “Lục Y Quan, hôm nay châm đau hơn nhiều ?”
Thật giống như kẻ thù cố tình tìm cách khó dễ.
Lục Đồng thu dọn hộp thuốc bàn, nghiêm túc giải thích: “Lần khác , huyệt vị châm cứu giống . Bệnh tình của đại nhân chuyển biến , nên đổi cách châm cứu.”
“Bệnh nặng cần thuốc mạnh, thuốc thì đắng miệng, đại nhân đừng ngại bệnh tránh thuốc.”
Kim Hiển Vinh giật .
“Có chuyển biến ?”
Trong lòng ông thoải mái hơn một chút, sờ sờ lưng, nơi dường như sưng to, cảm giác những nỗ lực đây uổng phí, “Có chuyển biến thì .”
“Lục Y Quan,” Kim Hiển Vinh nghiêm mặt : “Vậy phiền ngài châm mạnh tay hơn.”
Lục Đồng khẽ gật: “Được.”