ĐĂNG HOA TIẾU - Nữ Tử Cô Độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia Đình - Chương 198: Nói thật nói dối 1

Cập nhật lúc: 2025-04-05 08:15:05
Lượt xem: 395

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Lục Đồng bước phòng, bầu khí trong phòng chút kỳ lạ.

Bùi Vân Ánh và Kỷ Tuân ở hai bên chiếc bàn trúc, gì, nhưng biểu hiện dường như chút căng thẳng.

Nghe thấy động tĩnh, cả hai đều nàng.

Lục Đồng bước phòng, Kỷ Tuân khẽ chắp tay: "Lục y quan, lời với nàng."

Lục Đồng gật đầu: "Được."

Kỷ Tuân về phía Bùi Vân Ánh, "Có thể mời Bùi đại nhân tạm thời rời ?"

Bùi Vân Ánh về phía Lục Đồng.

Lục Đồng bèn : "Bùi đại nhân, xin ngài hãy ngoài ."

Bùi Vân Ánh nhíu mày, nàng chằm chằm một lúc, như thể chọc tức mà bật , lời nào bước cửa, đóng cửa , trông vẻ vui.

Lục Đồng theo bóng lưng của , thì thấy tiếng Kỷ Tuân ở phía : "Lục y quan, xuống chuyện ."

"Được."

Hai xuống chiếc bàn trúc.

Trong phòng yên tĩnh, làn gió trong lành từ cửa sổ thổi xua tan phần nào cái oi bức của mùa hè, Lục Đồng về phía Kỷ Tuân.

Nàng Kỷ Tuân với nàng chuyện gì, nhưng đại khái thể đoán phần nào ý định của .

Quả nhiên, nàng cầm lấy chén , rót bình để chuẩn rót thì thấy Kỷ Tuân mặt mở lời: "Chuyện nàng đình chỉ công tác, còn uẩn khúc khác ?"

Động tác rót của Lục Đồng khựng , nhanh đó tiếp tục rót : "Kỷ y quan hẳn là ."

"Tuỳ tiện xem đơn thuốc quả thật là trái quy định, nhưng lý do thật sự nàng đình chỉ chính là vì cáo buộc Thôi Viện sử ăn cắp đơn thuốc của nàng."

"Cáo buộc?"

Lục Đồng đẩy chén đến mặt Kỷ Tuân: "Chẳng là vu oan ?"

Kỷ Tuân nhận lấy chén , im lặng một lúc, : "Ta xem qua đơn thuốc của nàng."

"Gì cơ?"

"Trong kỳ thi mùa xuân của Thái Y Cục, xem tất cả bài thi của các học sinh bảng đỏ. Mười bài thuốc của nàng đều điểm đủ, nhưng cũng thiếu chỗ tinh tế. Nếu cải tiến, chắc là phương thuốc cứu mạng."

Kỷ Tuân : "Sau khi trở về Y Quan Viện, mới chuyện nàng đình chỉ. Trúc Linh hỏi qua các y quan lúc đó, theo lời nàng về việc thêm thảo dược, xem đơn thuốc, quả thật hiệu quả trong việc điều trị bệnh điên."

Lục Đồng chớp mắt, trong đầu nảy lên một ý nghĩ khó tin.

"Chẳng lẽ, Kỷ y quan cho rằng oan? Ngài tin lời rằng Thôi Viện sử ăn cắp đơn thuốc của ?"

Lục Đồng vô cùng kinh ngạc.

Kỷ Tuân là quân tử, công tư phân minh, nhưng cũng nghiêm khắc. Hắn thiên vị vì tư giao hiểu lầm ai. việc nàng đưa cáo buộc sơ hở khắp nơi, theo sự thận trọng thường ngày của Kỷ Tuân, hẳn sẽ những lời .

Đôi mắt sáng rực của thiếu nữ , trong ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc chân thành, khiến Kỷ Tuân chút thoải mái.

Ổn định tinh thần, : "Chuyện chứng cứ thì thể bừa. Chỉ dựa vài lời của nàng thì thể phán đoán gì. Quan trọng nhất là, Thích công tử rốt cuộc bệnh điên vẫn thể . Hồ sơ bệnh án của Thích công tử chỉ Viện sử mới xem."

Lục Đồng gật đầu: "Bên ngoài đồn rằng Thích công tử chỉ là kinh sợ."

Thích công tử rốt cuộc là kinh sợ điên, trong Y Quan Viện ngoài Thôi Mân ai , đây cũng chính là lý do quan trọng nhất khiến Lục Đồng đình chỉ.

"Trước đây hiểu, giờ thì , y quan dân thường việc trong hoàng thành còn khó khăn gấp trăm so với tưởng tượng." Kỷ Tuân nàng, "Hôm nay đến, chỉ với nàng. Chuyện của Thích công tử lẽ tạm thời thể trả trong sạch cho nàng, nhưng sẽ với Viện sử, ba tháng , nhất định để nàng Y Quan Viện."

Lục Đồng ngẩn .

Những lời đối với theo đuổi công bằng như Kỷ Tuân mà , chút vượt ngoài giới hạn.

"Năm xưa khi Tô Nam, từng , nếu nàng đến Thái Y Cục ở Thịnh Kinh, sẽ chăm sóc nàng. nàng đến Thái Y Cục, nhiều hiểu lầm với nàng. Giờ nàng Y Quan Viện, nàng gặp bất công oan ức, thể khoanh tay ."

Kỷ Tuân thở dài, cúi đầu, từ túi vải lấy mấy lọ sứ tinh xảo.

Ánh mắt của Lục Đồng rơi mấy lọ sứ.

"Đây là…?"

"Thần Tiên Ngọc Cơ Cao." Hắn : "Nàng trở về Tây Nhai, việc lấy thuốc sẽ thuận tiện. Ta mới vài lọ mang cho nàng. Không cần tiết kiệm, vết thương của nàng cần chăm sóc kỹ lưỡng hơn, tránh để sẹo."

Ngón tay Lục Đồng khựng .

Trước mặt là năm sáu lọ sứ xếp thành hàng, loại dược quý mà trong cung đình cũng khó tìm, nay chất đống mặt nàng như bắp cải, trông phần buồn .

Đáng tiếc, đối với nàng chẳng chút tác dụng nào…

Nuốt xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, Lục Đồng về phía Kỷ Tuân, chân thành một tiếng "Đa tạ."

"Kỷ y quan," nàng , "Chuyện cáo buộc Viện sử lẽ là do quá bắt bóng bắt gió, kiểm chứng mà suy đoán bừa, đây là của . Việc Viện sử trách phạt đình chỉ cũng là điều nên ."

"Chuyện dừng tại đây , Kỷ y quan vốn cũng liên quan, cũng cần vì mà tốn tâm tư. Ba tháng , Viện sử sắp xếp thế nào, Lục Đồng đều sẽ bình thản chấp nhận."

Nàng những lọ Ngọc Cơ Cao.

Suy nghĩ một lát, Lục Đồng mới ngẩng đầu lên, khẽ mỉm : "Còn về mấy lọ cao , là tấm lòng của Kỷ y quan, dám từ chối."

Kỷ Tuân vốn đang nhíu mày nàng chuyện, đến khi câu cuối cùng, mày cau chặt mới giãn đôi chút.

"Vậy cũng ," gật đầu: "Sau khi thương ở Hoàng Mao Cương, nàng vốn nên nghỉ ngơi thêm một thời gian. Trong ba tháng , nàng cứ ở Tây Nhai mà dưỡng thương cho ."

Lục Đồng gật đầu.

Kỷ Tuân dậy.

"Thời gian còn sớm, chiều tối còn cung một chuyến, tiện ở lâu, xin cáo từ."

Hắn chắp tay với Lục Đồng, dậy rời . Ra đến cửa, thấy bóng mát của tán cây, một thanh niên trẻ tuổi đang tựa lưng tường, thấy , khẽ mỉm gật đầu coi như chào hỏi.

Nói cũng lạ, vị Chỉ Huy Sứ lời lẽ hòa nhã, nụ tươi sáng, nhưng hiểu , Kỷ Tuân như luôn vài phần lạnh nhạt từ vẻ thiện .

Như thể quá ưa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-198-noi-that-noi-doi-1.html.]

Hắn dừng một chút, cũng chắp tay với Bùi Vân Ánh, tự rời .

Bản dịch đăng kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.

Trong căn phòng, Lục Đồng bàn trúc.

Trà bàn vẫn còn ấm, nàng dãy lọ sứ tinh xảo bàn, lặng một lúc.

Rời khỏi Y Quan Viện diễn hết sức suôn sẻ, nhưng trong tình cảnh vui vẻ như thế, ai ngờ Kỷ Tuân xen giữa chừng.

Kỷ Tuân vốn chính trực rõ ràng, nếu thật sự điều tra Thôi Mân vì chuyện nàng đình chỉ, e rằng sẽ kéo theo ít rắc rối.

Lục Đồng xoa trán, bất giác cảm thấy đau đầu.

nàng diễn quá mức ?

Đến cả Kỷ Tuân cũng nảy sinh lòng thương hại.

Đang nghĩ ngợi, phía vang lên giọng của Bùi Vân Ánh.

"Hắn đúng là hào phóng, tặng nàng một nhiều thuốc quý thế ."

Lục Đồng đầu .

Bùi Vân Ánh bước đến xuống bàn trúc, ánh mắt lướt qua chén Kỷ Tuân dùng, hừ một tiếng, gạt chén đó sang một bên, tự lấy một chiếc chén mới.

Lục Đồng động tác của , cảm thấy hành động quen thuộc, giống như con ch.ó vàng ở tiệm may Tây Nhai đánh dấu lãnh thổ bằng cách tiểu quanh bãi cỏ.

Hắn nhận thấy ánh mắt của nàng, bèn hỏi: "Nhìn gì?"

Lục Đồng lắc đầu: "Điện soái chuyện gì với ?"

Yến tiệc mừng ở y quán kết thúc, vẫn còn nán nơi , thần thần bí bí, định gì.

Người mặt rót , "Ta bận rộn mấy ngày, về phủ điện soái liền tin nàng rời khỏi Y Quan Viện."

"Vốn lo nàng quen, ai ngờ nàng thích nghi , cuộc sống chẳng khác gì ở Y Quan Viện, ngay cả đồng nghiệp cũng tìm đến tận Tây Nhai."

Nói xong, liếc dãy lọ Ngọc Cơ Cao bàn.

Lục Đồng im lặng.

Vào phòng bao lâu, nhắc đến Kỷ Tuân hai .

Nàng dứt khoát đẩy dãy lọ thuốc về phía : "Điện soái nếu , tặng ngài hết đấy. Cứ mang cả ."

Hắn dừng một chút, liếc nàng, thấy nàng nghiêm túc, giống đang đùa, mới chậm rãi đáp: "Người tặng nàng, thể đoạt của khác. Huống hồ những thứ lợi cho vết thương của nàng, tự giữ mà dùng."

Giọng điệu lúc dịu so với lúc .

Người đúng là sáng nắng chiều mưa, thật khó hiểu.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Lục Đồng thầm than trong lòng.

Bùi Vân Ánh nàng: "Vậy tại rời khỏi Y Quan Viện?"

"Rời khỏi?" Lục Đồng chỉnh : "Điện soái, đình chỉ."

Hắn nhạt: "Ngươi nghĩ giống kẻ ngốc ?"

Lục Đồng: "..."

Với lý do sơ hở cáo buộc Thôi Mân ăn cắp đơn thuốc, đuổi về Tây Nhai là kết quả tự nhiên, thậm chí đây là Thôi Mân nương tay.

Hắn thực thể khiến nàng vĩnh viễn Y Quan Viện.

"Tại nàng gây chuyện ?" Hắn hỏi.

giấu điều gì, Lục Đồng đành mở lời: "Ta nợ Miêu một ân tình, vốn rõ rằng Y Quan Viện là tay. Trì hoãn lâu như , đến lúc trả nợ ."

Nghe , Bùi Vân Ánh khựng .

Chuyện của Miêu Lương Phương, cũng một chút.

Hắn suy nghĩ: "Chỉ vì chuyện đó? Ta cứ nghĩ, nàng kế hoạch khác."

Lục Đồng im lặng.

"Nàng là..."

Thanh niên nhíu mày, "Nàng động tay đơn thuốc ?"

Tin tức từ Thanh Phong báo về, Lục Đồng mặt các y quan, công khai cáo buộc Thôi Mân, rằng Thôi Mân xem qua bài thuốc của khoa Đại Phương Mạch trong kỳ thi mùa xuân, đó mới hỏi nàng về thiếu sót của đơn thuốc.

, bệnh điên trong gia tộc Thích Ngọc Đài, khi đó Lục Đồng hẳn . Sao bài thuốc trong kỳ thi mùa xuân?

Lục Đồng chỉ .

Bùi Vân Ánh kinh ngạc: "Chẳng lẽ nàng sớm Thích Ngọc Đài điên, nên mới sắp đặt từ ?"

Lục Đồng lắc đầu.

Hiếm khi thấy mặt lộ vẻ khó hiểu, nàng nhấp một ngụm , chậm rãi đáp.

"Trong kỳ thi mùa xuân, Thích Ngọc Đài mắc chứng điên, chỉ rằng, Thôi Mân là một kẻ chuyên ăn cắp đơn thuốc của khác."

"Ta tuy mười bài thuốc mới mỗi bài thi, để dụ tham lam mắc câu, nhưng cũng cố tình để những thiếu sót."

Sắc mặt nàng bình thản, nhưng giọng mang chút châm biếm.

"Thôi Mân là kẻ nhỏ nhen thực tài, cho dù lấy đơn thuốc, ích lợi cũng chắc bổ sung thiếu sót. Đến lúc đó, buộc tìm đơn thuốc nhờ giúp đỡ. Như , đối với Thôi Mân mà , vĩnh viễn là kẻ vô dụng, vĩnh viễn giữ một con đường sống."

Lục Đồng đặt chén xuống.

"Ta lợi hại như Điện soái nghĩ, thể tiên đoán những việc sẽ xảy . Việc Thôi Mân dùng bài thuốc để trị bệnh cho Thích Ngọc Đài ngoài dự liệu của . Đó là trời đưa cơ hội đến mặt. Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi."

"Trước khi hành sự, luôn để đường lui. Dù , một đơn thuốc, cũng dễ dàng gì."

Căn phòng yên lặng.

Loading...