ĐĂNG HOA TIẾU - Nữ Tử Cô Độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia Đình - Chương 212: Lợi dụng ta 2

Cập nhật lúc: 2025-04-05 13:34:16
Lượt xem: 378

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong từ đường của phủ Chiêu Ninh Công, khí lạnh lẽo bao trùm những bài vị xếp ngay ngắn.

Một đàn ông mặc trường bào thêu gấm các bài vị, tay cầm nhang dài, từng chút một hành lễ.

Sau lưng bỗng vang lên một tiếng “rầm,” cửa đẩy mạnh , một bước .

Vừa bước từ đường, ánh mắt Bùi Vân Ánh lập tức tìm kiếm, khi thấy những bài vị vẫn nguyên vẹn, xà nhà bằng gỗ cũng cháy, sắc mặt chợt trầm xuống.

“Ông gạt ?”

“Không , con chịu về.”

Người đàn ông cắm xong nén nhang cuối cùng, , lộ gương mặt sáu, bảy phần giống với Bùi Vân Ánh.

Đó là Chiêu Ninh Công, Bùi Lệ.

“Kể từ đầu năm đến nay, con hơn nửa năm về nhà.” Bùi Lệ mặt.

Bùi Vân Ánh khẩy: “Đại nhân vẻ quên mất, nơi nhà .”

Hắn vội vã chạy về, áo quần mưa thấm ướt, tóc cũng vương nước, rõ ràng nhận tin liền lập tức lên đường.

Bùi Lệ cúi đầu.

Người con trai lúc nào cũng , hề dính dáng gì đến nhà họ Bùi, ngoại trừ khuất của .

Dù bà còn.

Bùi Vân Ánh liếc ông một cái, chế nhạo: “Nếu việc gì khác, đây.” Nói xong, xoay định rời .

“Đợi .”

Chàng trai trẻ nhếch mép, xoay ông: “Đại nhân lời gì cứ thẳng, đừng mất thời gian của cả hai bên.”

Bùi Lệ .

Đôi mắt của trai dường như luôn , nhưng sâu bên trong tràn ngập sự lạnh lùng và bất cần.

Hắn khác , cũng khác bất kỳ ai trong phủ Chiêu Ninh Công.

Lúc thì đầy tình cảm, lúc vô tình.

Một lúc lâu, Bùi Lệ cất lời: “Thái tử cấm túc .”

“Liên quan gì đến ?”

“Con định giúp Tam hoàng tử ?”

“Liên quan gì đến ông?”

Cách trả lời đầy bất trị khiến Bùi Lệ cũng nổi giận, giọng ông trầm xuống:

“Đây là ý của bệ hạ. Bệ hạ đổi kế vị, nhưng con cũng , phe nhà họ Bùi sớm gắn bó với thái tử.”

Nghe , Bùi Vân Ánh bật .

Giống như một điều gì đó buồn đến lạ, đến mức cả rung lên, chút dừng , cuối cùng, , giọng lạnh tanh:

“Bệ hạ sợ thái tử sẽ gây bất lợi cho Tam hoàng tử, nên tay , cấm túc thái tử là bước đầu tiên. tại ông cấm túc thái tử? Vì sợ tái diễn chuyện năm xưa ?”

“Vì ông g.i.ế.c em ruột của để lên ngôi, nên lo rằng thái tử cũng sẽ g.i.ế.c đứa con trai ông yêu quý nhất ?”

Bùi Lệ kinh ngạc, mắt ông thoáng mở to: “Con …”

Bùi Vân Ánh lạnh lùng , giọng càng thêm sắc bén, đầy áp lực: “Năm xưa thái tử tiền nhiệm rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào trong trận lũ mùa thu? Tiên đế tại lâu đó cũng bệnh nặng mà qua đời? Chiêu Ninh Công, chẳng ông rõ hơn ai hết ?”

“Ông g.i.ế.c cha, g.i.ế.c , màng đến luân thường đạo lý. Còn ông thì ? Để lấy lòng ông , bảo vinh hoa phú quý của , ông biến thành lễ vật đầu hàng, c.h.ế.t thảm trong tay loạn quân mà cứu giúp!”

Không gian trong từ đường chìm tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Bùi Vân Ánh mặt, trong mắt ngập tràn sự căm ghét và khinh bỉ.

Năm đó, chỉ một phần sự thật. Hắn hiểu tại cha cứu bắt con tin, chỉ thất vọng vì sự nhu nhược của ông. Sau trận cãi vã kịch liệt trong từ đường, giận dữ rời khỏi nhà, thầm thề sẽ tự tìm công lý cho .

Mãi , khi bộ sự thật, mới nhận sự thật còn tồi tệ hơn những gì từng tưởng tượng.

Và cha , chẳng qua chỉ là một kẻ ti tiện, từ bất kỳ thủ đoạn nào, dẫm lên m.á.u và nước mắt của chính vợ để thăng tiến.

“Vân Ánh.”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Bùi Lệ . Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi đầy kinh ngạc, Chiêu Ninh Công nhanh chóng lấy sự bình tĩnh. Giọng của ông vẫn ấm áp, như thể một cha đang kiên nhẫn giải thích với đứa con trai hiểu chuyện.

“Đó là thế cục bức bách. Thái tử tiền nhiệm qua đời, trong triều chỉ bệ hạ đủ khả năng đảm đương đại cục. Bệ hạ vốn đa nghi, gia đình ngoại tổ của con từng giao tình mật thiết với thái tử tiền nhiệm. Nếu như , bảo nhà họ Bùi, bảo con?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-212-loi-dung-ta-2.html.]

“Cho dù con còn sống, bà cũng sẽ hy vọng .”

“Câm miệng!”

Bùi Vân Ánh quát lớn: “Đừng nhắc đến !”

Hắn lùi hai bước, ánh mắt lướt qua những bài vị chỉnh tề trong từ đường, giọng đầy châm biếm:

“Chiêu Ninh Công, ông đặt bài vị của ở đây, ngày ngày thờ cúng, chẳng lẽ từng cảm thấy áy náy ?”

“Ồ, quên mất.” Hắn bật . “Ông vốn dĩ trái tim.”

Bùi Lệ trầm mặc giây lát, : “Bất kể con nghĩ thế nào, tất cả những gì đều là vì nhà họ Bùi.”

“Những năm qua, con oán , hận . dù thế nào, con cũng mang dòng m.á.u họ Bùi. Nếu Tam hoàng tử lên ngôi, sẽ tha cho nhà họ Bùi, cũng chắc dung thứ cho con. Con cũng , trong hoàng thất, chuyện qua cầu rút ván là chuyện hiếm.”

Ông nhắc nhở: “Con mãi mãi mang họ Bùi. Nhà họ Bùi sụp đổ, con cũng thoát .”

Bùi Vân Ánh khẽ : “Ta quan tâm.”

Bùi Lệ sững .

“Ta quan tâm khác chấp nhận . Dù chết, đó cũng là chuyện của tương lai. Từ ngày bước chân Điện Tiền Ti, thề rằng và nhà họ Bùi, còn quan hệ gì.”

Hắn chằm chằm Bùi Lệ, nụ môi đầy khinh miệt: “Chiêu Ninh Công, chọn thì chịu. Năm xưa ông lựa chọn, hưởng vinh hoa hai mươi năm, giờ nhận chọn sai , cũng đừng hoảng loạn, chỉ khiến khinh thường.”

“Thua thì nhận thua. Đó là điều ông dạy .”

Bùi Lệ , ngây ngẩn.

Dường như ngay khoảnh khắc , ông mới nhận , con trai thoát khỏi tầm kiểm soát của . Và kể từ khi qua đời, Bùi Vân Thục hòa ly, đời còn ai thể ràng buộc nữa.

Hắn chẳng còn gì để cố kỵ.

“Con , năm xưa khi bệ hạ lên ngôi, gợi ý nên để mạng sống cho con ?”

Một lúc lâu , Bùi Lệ lên tiếng.

“Bệ hạ cuối cùng vẫn nghi kỵ con. Là một mực bảo đảm, mới giữ mạng sống của con. Nếu , đời , chẳng còn một tên là Bùi Vân Ánh.”

Bùi Vân Ánh vẻ kinh ngạc: “Thật ?”

“Vậy bây giờ bệ hạ tín nhiệm, chẳng càng đáng quý hơn ?” Hắn mỉm , vẻ bất cần. “Hơn nữa, Chiêu Ninh Công chắc rằng năm xưa ai mạng của ?”

“Con trai thứ của ông, thất của ông, kế thất của ông, thù nhân của ông…”

“Ta sống sót, là nhờ nỗ lực của chính , chứ nhờ sự bảo vệ yếu kém của ngài.”

Bùi Lệ cau mày: “Con ?”

Bùi Vân Ánh thản nhiên: “Tình huyết thống giữa và nhà họ Bùi, từ ngày qua đời còn. Chiêu Ninh Công, đừng dùng chuyện đó để ràng buộc , vô ích.”

“Còn tương lai , ông cứ tự lo liệu.”

“Dẫu ,” nhếch môi , “năm đó, cũng tự .”

Nói xong, gật đầu chào, lưng rời khỏi từ đường. Vừa khỏi cửa, va một —đó là đứa em trai cùng cha khác của , Bùi Vân Tiêu.

Bùi Vân Tiêu rõ chuyện gì xảy , chỉ thấy sắc mặt Bùi Lệ khó coi, loáng thoáng những tin đồn đây, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Đại ca, và cha dù cũng là cha con ruột. Nay nhà họ Bùi gặp khó khăn, lẽ đồng lòng…”

“Bùi Nhị thiếu gia,” Bùi Vân Ánh cắt ngang, “giờ là lúc các việc cần nhờ đến . Thay vì ở đây dạy đời , bằng thêm sách, học thêm bản lĩnh .”

Hắn liếc Bùi Vân Tiêu đầy chế nhạo: “Không nhà họ Bùi, Bùi nhị thiếu gia chẳng là gì cả. nhà họ Bùi, Bùi Vân Ánh vẫn là Bùi Vân Ánh.”

Bùi Vân Tiêu sững sờ tại chỗ, còn Bùi Vân Ánh thì rời .

Hắn rời chút luyến tiếc. Trong sân, gió mưa lay động chiếc đèn lồng treo mái hiên. Những tua rua bên đèn mưa ướt, dính , còn tung bay.

Người thanh niên thoáng chiếc đèn lồng, ánh mắt trầm ngâm.

Hắn vẫn nhớ, hồi nhỏ, cha yêu quý . Hắn là trưởng tử, là con dòng chính. Trong khi Bùi Vân Tiêu yếu đuối ít , vui vẻ, hoạt bát, cha yêu thương nhất.

Đèn hội ở Cảnh Đức Môn lúc nào cũng náo nhiệt. Mẹ lo bên ngoài đông đúc, nguy hiểm, cho , nhưng Mai di nương đồng ý cho Bùi Vân Tiêu cùng. Đến tối, Bùi Vân Tiêu mang về chiếc đèn lồng trong tay, giận dỗi chịu ăn cơm, một trong đêm.

Cha từ ngoài bước , đưa cho một chiếc đèn lồng hình thỏ, bế lên đùi và bảo: “Suỵt, cha dẫn con , đừng với con.”

Tiểu Bùi Vân Ánh ôm chiếc đèn thỏ, liền nín bật .

Mưa lất phất, đèn lồng thấm ướt, hoa văn đèn dần nhòe .

Bùi Vân Ánh thêm nào nữa, lặng lẽ bước ngang qua.

Dẫu , đó cũng chỉ là chuyện của lâu, lâu đây.

Loading...