Lần nữa gặp Tô Ngưng Sương, nàng bên cửa sổ quán. Khác với mấy ngày ủ rũ, giờ đây nàng rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy thần thái.
"Ta ngài nghĩa khí, đến nhà cầu hôn. Cảm ơn ngài, nhưng cần ."
"Ta lén gặp thiếu gia nhà họ Bùi," Tô Ngưng Sương chống cằm, háo hức chia sẻ với , "ngài trai nhã nhặn, phong độ lịch thiệp. Quan trọng nhất là, thử ngài bằng một bức tranh, ngài là hiểu hội họa, am hiểu về thư họa!"
"Ta thấy hôn sự tệ! Ta thích ngài !"
Nghiêm Tự bao giờ thấy nàng như , cả tâm hồn như ngập tràn sự thẹn thùng của thiếu nữ.
Rất nhiều lời nghẹn nơi cổ họng. Hắn bình tĩnh : "Chúc mừng ngươi."
"Hôn sự định, sẽ bận rộn thêu áo cưới, lẽ sẽ đến thường xuyên nữa. Bức tranh tặng ngài!"
Nàng đưa cho Nghiêm Tự một bức tranh.
Đó là bức tranh cảnh hoàng hôn trong núi ở Đan Phong Đài, sắc màu rực rỡ chói lọi, khiến thể quên.
"Đợi thành , mỗi năm khi lá phong đỏ, vẫn sẽ đến đây vẽ tranh. Đến lúc đó, trình độ hội họa của chắc chắn tiến bộ vượt bậc, ngài từ chối vẽ chân dung nữa nhé!". Nàng dậy, như một chiếc lá phong nhẹ nhàng trôi xa.
Nghiêm Tự im lặng.
Hắn trở thành một cô độc.
Trước đây nghĩ cô độc cũng gì , đỡ phiền phức. lẽ quen với việc bên cạnh ríu rít , giờ đến Đan Phong Đài, sự tĩnh lặng nơi núi rừng khiến cảm thấy thêm vài phần lạnh lẽo.
Tô Ngưng Sương nhanh thành .
Đây lẽ là một mối hôn sự trông xứng đôi lứa, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Tin tức về nàng thỉnh thoảng truyền tai : đôi vợ chồng hoà hợp trong những bữa tiệc, chẳng bao lâu sinh con gái, con trai thông minh lanh lợi…
Nàng sống hạnh phúc.
Còn vẫn một .
Khi càng lên cao trong quan trường, kẻ đào bới chuyện cũ từng cầu hôn nhà họ Tô để châm chọc. Để tránh mang rắc rối cho nàng, cố tình để tung tin đồn rằng đơn phương tương tư, nhưng nhà họ Tô từ chối. Dù thì danh tiếng của vốn , thêm một chút cũng .
Tô Ngưng Sương gả nhà họ Bùi, vợ , còn tự do như . Mỗi năm khi lá phong đỏ, đều đến quán uống , nhưng nàng bao giờ xuất hiện nữa.
Hắn vẫn nghĩ cả. Chỉ cần đợi con nàng lớn dần, đợi nàng thời gian rảnh, lá phong ở Đan Phong Đài năm nào cũng đỏ, đời dài như , chắc chắn sẽ ngày gặp .
Cho đến khi nhận tin nàng qua đời.
Người vẽ tranh chắc yêu hội họa. Vị công tử nhã nhặn, phong độ như nàng từng nghĩ.
Hắn cả đời gặp nhiều bất hạnh, lạnh nhạt, cũng tri kỷ. Chỉ một sợ, ghét bỏ , giống như ánh chiều tà ấm áp ở Đan Phong Đài, khiến những ngày tháng một của bớt cô quạnh. cuối cùng cũng rời xa.
Còn một cách đầy bi thương.
Hắn giận dữ.
Cơn giận hóa thành báo thù.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-254-ngoai-truyen-ve-nghiem-tu-co-nhan-nhap-mong-4.html.]
Trước lời mời gọi của Ninh Vương, thuận nước đẩy thuyền, thực cũng hẳn là vì thừa cơ trèo cao khi chuyện thành công. Có lẽ từng lúc khao khát quyền lực, nhưng sự khao khát đó quá nhạt nhòa, đến khi thực sự đạt , cảm thấy cũng chỉ là chuyện tầm thường.
Hắn nhận nuôi một nhóm trẻ mồ côi thủ hạ, nhưng một đứa trẻ ngoại lệ, đó là con trai nàng. Lẽ ghét dòng m.á.u của đàn ông , nhưng đứa trẻ giống nó, ngay cả má lúm đồng tiền nhỏ bên môi cũng giống hệt.
Hắn lấy vợ, cũng con. Đối với Bùi Vân Ánh, lạnh lùng đến mức đáng sợ, mắng chửi, dạy dỗ như con .
Có cùng nỗ lực vì một mục tiêu, cuộc sống dường như chút hy vọng. khi báo thù đến bước cuối cùng, cảm thấy trống rỗng.
Hắn rốt cuộc báo thù vì cái gì?
Tô Ngưng Sương tình nhân của , chỉ là mà thuở thiếu thời từng chút cảm mến, nhưng cũng nhanh chóng thời gian bào mòn. Vậy mà vì nàng mà cống hiến nửa đời, nàng nuôi con, báo thù, điều đáng sợ là trong quá trình cảm thấy vui vẻ, là một trong những niềm thỏa mãn hiếm hoi trong cuộc đời trống rỗng của .
Nói cho cùng, là quá cô độc.
Tô Ngưng Sương đúng: "Bóng lưng của ngươi cô đơn. Tranh dối, nó thấy tâm hồn ngươi."
Hắn chỉ là quá cô đơn.
Cô đơn đến mức khi nàng rời , thấy thứ đời đều vô vị, quyền lực tranh đấu cũng chỉ thế.
Khi lưỡi đao cuối cùng hướng về Tiêu Trục Phong, đẩy , để lưỡi đao đ.â.m , cảm nhận sự giải thoát lâu .
Hai đồ lóc thảm thiết mặt , nhưng cảm thấy an lòng.
Trên đời , lòng dễ đổi, tân đế đăng cơ, nhưng chuyện tương lai chắc . Những từng đồng cam cộng khổ, chắc còn chung đường. Chết lúc tình nghĩa sâu đậm nhất, coi như để cho hai đồ một kỷ vật nhất.
Hắn thể yên tâm .
thật sự quá mệt mỏi.
Đời , cả một đời tranh giành, cuối cùng gì?
Hắn dường như tất cả, nhưng luôn cảm thấy vui, chẳng gì đáng để mừng rỡ.
"Nghiêm Tự." Có gọi tên .
Hắn ngẩng đầu, thấy một gương mặt với đôi mắt cong cong.
Cô gái trẻ mang theo hộp tranh, lúm đồng tiền má vẫn ngọt ngào như , từ rừng phong đỏ khắp núi vén váy tới, mỉm : "Lần chối nữa nhé? Ta đợi ngài ở đây lâu , cuối cùng cũng thể vẽ tranh cho ngài ."
Hắn ngẩn ngơ lâu, cho đến khi nàng bước tới mặt, đưa tay với .
"Ngài đến muộn quá." Nàng khẽ trách.
Hắn bàn tay , lâu, lâu mới chậm rãi đưa tay , nắm lấy tay nàng.
" là chút muộn." Hắn .
Bầu trời rộng, lá rụng, tiếng nhạn kêu buồn, sương trắng bao phủ lá phong, cỏ cây úa tàn... Bướm là mộng, cùng sắc xuân bay lên cành khô...
Lá phong ở Đan Phong Đài năm nào cũng đỏ, vẫn đợi nàng.
nay, cuối cùng cũng đợi .